"Lý Chiến! Ngươi dám giết Hồng Hài Nhi của bổn cung sao?".
Từ trên cao, một thiếu nữ toàn thân váy lụa sắc hồng, thân thể nàng nhẹ nhàng mà bay xuống, mái tóc đen nhánh của nàng dập dìu theo làn gió, y phục bị gió thổi mà dán sát vào cơ thể, lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng ngần kết hợp với khuôn mặt kiều diễm, tựa như, nàng là một tiên nữ hạ phàm.
Thất c·ông chúa!.
Thật trùng hợp, cả Lý Chiến và Vô Ngân cùng đồng thanh hô lên. Nhưng chỉ khác một điều, giọng Lý Chiến vô cùng hữu lực, còn Vô Ngân thì ngược lại, cực kỳ suy yếu.
Phịch.
Hai chân Thất c·ông chúa nhẹ nhàng đáp xuống ng·ay bên cạnh Vô Ngân, mộc lực từ thân thể nàng tuôn ra, thổi bay vô số lá khô dưới mặt đất.
Thất c·ông chúa không nói gì, mười đóa hoa Ngô Đồng đang rực lửa dần dần tan biến, đôi mắt sắc lạnh dần trở nên hiền dịu.
Nàng nhìn về Vô Ngân, thấy toàn thân hắn là máu, bất chợt, mắt nàng như bị phủ một tầng sương mờ, sống mũi cay cay, một sự đau xót cắn xé lấy trái tim nàng.
"Xin … xin lỗi, ta … ta đến trễ".
Nàng quỳ gối, đưa bàn tay chạm vào một bên má phúng phính mỡ của Vô Ngân. Lúc này, nàng không kìm được nữa, giọt lệ nằm trên khóe mắt tuôn rơi, nó chảy dọc theo gò má của nàng.
Ta … không … sao!.
Miệng Vô Ngân cũng toàn là máu, hắn cố nặn ra một nụ cười, hàm răng trắng hếu lộ ra giữa những bọt máu đỏ thẫm, trông rất dọa người. Nhìn thấy Thất c·ông chúa vì hắn mà khóc, lòng hắn chợt quặn đau, nó còn đau hơn cả vết thương trên người hắn. Cảm giác này …?
Vô Ngân chợt nhận ra, Thất c·ông chúa không biết lúc nào đã trở thành một người cực kỳ quan trọng trong lòng hắn, chỉ là hắn dấu đi. Ba năm qua, chỉ vì mặc cảm với sự yếu thế của bản thân, hắn không dám gặp nàng.
Nhưng hắn biết, mỗi năm giờ chiều, ngày nào nàng cũng đứng ở bên kia đường, đối diện trước Xuân Phong tửu lầu mà nhìn lên. Qua khung cửa sổ, đôi lúc ánh mắt hắn chạm phải mắt nàng, nhưng đó lại là hành động dũng cảm nhất hắn có thể làm.
Một Vô Ngân đầu đội trời, chân đạp đất, từ thân phận và tu vi đều có thể sánh chung với nàng, giờ đây, hắn chỉ biết tránh né. Nhưng nàng thì ngược lại, nàng vẫn một mực theo đuổi hắn, vì hắn mà vứt cả mặt mũi của một c·ông chúa thanh cao.
Nàng đứng trước một nơi đậm mùi tửu sắc, nơi chỉ dành cho bọn đàn ông ăn chơi, hoan lạc, chỉ để nhìn thấy hắn. Cho đến khi, nàng nhận được tin Phụ thân đã đồng ý gả nàng cho Lý Chiến, lúc ấy trong nàng chỉ còn là nỗi thất vọng, vì mặt mũi của Hoàng thất, nàng không còn đến Xuân Phong tửu lầu nữa.
Hắn thì nào biết đến mối hôn sự kia, lúc ấy hắn ngỡ nàng đã buông bỏ chấp niệm mà không đến tìm hắn nữa, lòng vui một nhưng tim thì buồn tới mười. Từ hôm ấy, hắn uống nhiều hơn trước, uống để quên đi sự mất mát trong lòng.
Bàn tay Vô Ngân run run đưa lên, hắn định lau nước mắt cho Thất c·ông chúa, nhưng rồi bàn tay hắn dừng lại trong khoảng không, tay hắn giờ đã loang lỗ máu, hắn sợ làm bẩn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.
Không đợi Vô Ngân rụt bàn tay lại, Thất c·ông chúa áp bàn tay màu máu kia lên má của mình, nàng nức nở mà khóc lớn. Máu và lệ cứ như vậy hòa trộn vào nhau, nó như đại diện cho hai con người ấy, chỉ muốn dung hòa làm một.
"Nguyệt Nhan! Chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng tránh ra cho ta!".
Lý Chiến gằn giọng, nhìn vợ sắp cưới của mình ôm ấp kẻ thù ng·ay trước mắt, bản tính chiếm hữu của hắn trỗi dậy. Nhưng hắn không dám quá phận, dù sao nàng cũng là Thất c·ông chúa, chưa làm lễ bái đường thành thân, quan hệ giữa hai người chưa hề có sự ràng buộc.
Còn một điều hết sức quan trọng nữa, hắn không biết Thất c·ông chúa đã gặp được Tam hoàng tử chưa, nếu nàng biết hắn ám toán Tam hoàng tử thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối.
Cảm xúc của Vô Ngân và Thất c·ông chúa bị cắt ngang, hai người họ giật mình mà trở về với thực tại.
Thất c·ông chúa vội nhét một viên đan dược màu cam vào miệng Vô Ngân, nàng lau đi nước mắt còn vương trên má, tuy máu Vô Ngân vẫn còn loang lỗ bám trên mặt, nhưng nó không thể che đi được nét đẹp của một đệ nhất mỹ nhân Mộc Long đế quốc.
"To gan! Tên của ta mà ngươi cũng dám gọi sao?".
Thất c·ông chúa đứng lên mà quát lớn, khuôn mặt nàng trở nên giận dữ. Chỉ có những người thân thích mới được gọi nàng là Nguyệt Nhan.
"Nàng đừng quên chúng ta đã có hôn ước".
Lý Chiến không chấp nhặt mà cãi cùn. Hắn trầm giọng nhắc nhở.
"Hôn ước? Phụ thân ta chấp nhận nhưng ta đã chấp nhận chưa? Ngươi một mực muốn có hôn ước với người trong Hoàng thất, thì đi mà hỏi cưới Phụ hoàng ta luôn kìa".
Lý Chiến nghe mà thất kinh, lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy, sao lại thốt ra từ một vị c·ông chúa cơ chứ. Vô Ngân thì đỡ hơn ch·út, cái tính cách này mới là bản tính thật sự của nàng, từ khi quen nàng thì hắn đã được cảm thụ qua, giờ nghe lại cũng không bất ngờ cho lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!