Sát khí vây lấy Vô Ngân, kín không một kẻ hở. Lúc này, hắn không thể tiếp tục ôn chuyện với vị kia được nữa rồi.
Nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, thân hình không ngừng len qua những thân cây đại thụ.
"Ha ha! Tên phế v·ật, ngươi nghĩ sẽ chạy được bao lâu?".
Lý Chiến cất giọng cười to, kiếm ảnh tung ra như mưa, xuyên thấu những thân cây trước mặt. Miệng tuy cười, nhưng tâ·m t·ình hắn không tốt hơn là mấy, tên kia như con sóc nhỏ chơi đùa trong rừng cây, tuy mập mạp, phì nộn nhưng thân pháp linh hoạt đến tột đỉnh.
Nếu như chạy trốn ở một địa phương bằng phẳng, không có chướng ngoại v·ật thì Vô Ngân rất nhanh sẽ bị tóm gọn. Rừng là nơi hắn lớn lên, bộ pháp xuất quỷ nhập thần như vậy cũng từ rèn luyện trong rừng mà ra, lợi thế sân nhà là tất cả những gì Vô Ngân có.
Thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là chiến lực, không có sức phản kháng, chỉ có thể vừa chạy vừa né chiêu, nhưng trốn mãi được sao, thể lực từng giây từng ph·út bị bào mòn, đến khi chạy không nổi nữa, ắt phải ch. ết.
"V·út! Phanh! Phanh! Phanh!".
Mỗi kiếm xuyên qua thân cây, nó tạo thành cái lỗ to như cái chén. Càng lúc, Lý Chiến xuất kiếm càng mạnh, hắn bắt đầu mất kiễn nhẫn với trò chơi đuổi bắt này rồi. Lúc đầu, hắn còn sợ ảnh hưởng đến tính mạng của tên kia, nhỡ một kiếm đoạt mạng thì mọi c·ông sức của hắn trở nên c·ông cốc.
Nhưng khi chứng kiến Vô Ngân sử dụng tuyệt kỹ khinh c·ông của mình mà tránh né, hắn không do dự mà dồn lực nhiều hơn vào thanh trường kiếm trong tay.
Chỉ trong năm ph·út, Cúc Phương sâ·m lâ·m bị hai người Vô Ngân và Lý Chiến làm cho náo động, mãnh thú hoang dã thi nhau cụp đuôi mà trốn, chim chóc hoảng loạn bay lên đầy trời.
May là không có Dị thú nào ở gần đây đến góp vui, nếu không, cục diện sẽ càng loạn hơn.
Keng! Bùm!.
Thân hình Vô Ngân bị một lực đẩy khủng kh·iếp hất văng ra xa, hắn xoay người, cố gắng dùng chân mà đạp lên thân cây đại thụ để giữ thăng bằng. Cánh tay trái của hắn đã bị thương, máu chảy ra thấm ướt cả ống tay áo. Sau một hồi tránh né, rốt cuộc Vô Ngân cũng phải dùng tới Vô Hình Đao để mà đỡ đòn.
Tuy biết sẽ phải thiệt thòi rất lớn khi lấy cứng đối cứng, nhưng không đỡ không được, không có mộc lực gia trì, thể lực hắn tụt không phanh.
Lý Chiến một chiêu đắc thủ, ép được Vô Ngân vào thế khó, hắn cười khẩy mà nói.
"Đuối rồi sao? Ngươi chạy nữa ta xem?".
Hộc! Hộc!.
Vô Ngân chống tay vào cái cây bên cạnh, hắn tranh thủ hít thở, nếu chạy trong rừng vài tiếng không ngừng nghỉ, hắn hoàn toàn có thể làm được, nhưng khi giao chiến thì khác, mỗi chiêu mỗi thức đều phải dùng hết sức để mà tránh né. Vậy nên, chưa đầy năm ph·út, hắn đã thở không ra hơi.
Cánh tay bị thương trở nên đau nhức, đã rất lâu rồi hắn mới bị thương như vậy.
Thấy Vô Ngân đứng lại, không còn sức mà chạy được nữa. Lý Chiến mở miệng hỏi.
"Ta có thắc mắc, tại sao ngươi biết ta sẽ giết ngươi mà chạy trốn?".
Lý Chiến không phải hỏi thừa, hắn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, mọi thứ đều được hắn tính toán một cách tỉ mỉ, một vết nhơ trong kế hoạch là điều hắn ghét nhất.
Thấy Lý Chiến cho mình cơ h·ội thở dốc, Vô Ngân không ngại mà nhận cái ân huệ này. Hắn tỏ ra thần bí đáp.
"Hộc h·ộc! Ng·ay cả cái â·m mưu hãm hại ta vào ba năm trước ta còn biết, chứ nói chi ý định giết ta của ngươi lúc này".
Nghe vậy, Lý Chiến hết sức ngạc nhiên, không cho là đúng, hắn khinh thường nói.
"Ồ! Ba năm rượu chè chốn tửu lâu! Không ngờ ngươi lại biến thành một kẻ cuồng ngôn loạn ngữ luôn rồi. Chém gió cũng ác lắm!".
Phẹt.
Vô Ngân nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nó đỏ thẫm, trong đó có cả máu của hắn. Hơi thở của hắn dần trở nên bình ổn hơn, hắn nói.
Khẩu Tặc Linh Thụ.
Lý Chiến chấn động, chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ khiến cho tinh thần của hắn hoang mang. Bí mật này, hắn chưa bao giờ nói với ai, kể cả phụ mẫu thân sinh ra hắn. Vậy tại sao một kẻ chẳng mấy khi tiếp xúc với mình lại biết được chuyện đó? liệu bí mật này có bị phát tán hay chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!