"Cách tạo ra một vũ khí hủy diệt, một đại thảm họa trong truyền thuyết - Thú triều - Dị Thú Triều Nguyên".
"Bí mật này đủ mua cái mạng của bọn ta không? Tam hoàng tử?".
Lời của Vô Ngân vừa dứt, không khí bỗng nhiên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tam hoàng tử nghe rất rõ những gì Vô Ngân nói, nhưng sức tưởng tượng của hắn có hạn, làm sao nuốt được cái thông tin này trong ph·út chốc.
"Tam hoàng tử! đừng nghe lời hắn giảo biện".
Lúc này, Lý Chiến sốt ruột vô cùng, mỗi lần hắn muốn động thủ là một lần gặp trở ngại, tuy hắn không tin lời Vô Ngân nói là thật, nhưng dù thật hay là giả, hắn đều phải ngăn cản vụ giao dịch này lại. Đêm dài lắm mộng, hắn không muốn mọi chuyện vụt ra khỏi tầm tay của mình.
Không đợi Tam hoàng tử nói gì, hắn quát lên một tiếng rồi xông lên.
"Một kẻ phản đồ như ngươi thì lừa được ai chứ!"
Một thanh đại đao xuất hiện trong tay Lý Chiến, lời vừa dứt, thân hình hắn đã ở trên không trung, hai tay cầm lấy cán đao, thân đao thẳng tắp mà hướng lên trời, trong ph·út chốc, một đao nặng tựa ngàn cân bổ xuống người Vô Ngân.
Tuy đã né chỗ yếu hại, nhưng làm trọng thương Vô Ngân là điều hắn muốn.
Phanh.
Đại đao của Lý Chiến sắp hạ xuống người Vô Ngân thì bị một bông hoa màu đỏ đ·ánh bị bật ra, lưỡi đao cháy sạm một bên. Là Tam hoàng tử đã xuất thủ.
"Ngươi nóng vội cái gì? Hắn còn chạy được sao? Để bổn Hoàng tử nghe hết đã".
Tam hoàng tử nhẹ nhàng trách cứ Lý Chiến, hắn đứng phe phẩy cái quạt, vẫn giữ cái điệu bộ phong đạm khinh vân ấy.
Lý Chiến nghe vậy mà nghiến răng ken két.
Hắn không ngừng thầm chửi Tam hoàng tử trong lòng.
"Ngươi nghĩ bổn Hoàng tử sẽ tin ngươi sao? Thú triều là thảm họa thiên nhiên, loài người chúng ta làm sao mà chi phối được. Ngươi càng ba hoa thì ch. ết càng thảm đấy".
Tam hoàng tử hướng về Vô Ngân mà vờ phủ định.
Dù biết là rất hoang đường, nhưng nhỡ đâu là thật thì sao, một vũ khí như vậy, ai mà không thèm muốn. Vô Ngân lúc này chắc chắn nằm gọn trong tay hắn rồi, thà nghe nhầm còn hơn bỏ sót.
"Ha ha! ta biết chuyện ta nói rất khó tin. Nhưng Tam hoàng tử không thấy trùng hợp hay sao, nó diễn ra rất đúng lúc, không sớm mà cũng không muộn, đúng không?".
Không đợi Tam hoàng tử phản bác, Vô Ngân lại nói.
"Uy lực của nó ngài đã tận mắt chứng kiến rồi, Sát Mộc sư đoàn mạnh mẽ như thế nào chắc hẳn ngài cũng rõ, nhưng đứng trước Dị Thú Triều Nguyên thì sao? Kết cục chỉ có một, là Đoàn diệt!".
Lời nói này của Vô Ngân không chỉ cứa một nhát vào tim Tam hoàng tử, đến Lý Chiến còn thấy đau. Sát Mộc sư đoàn là niềm tự hào của bọn hắn, nhưng trước Dị Thú Triều Nguyên, tất cả chỉ như bọt nước.
Vô Ngân nhìn thấy Tam hoàng tử rơi vào trầm tư, hắn lại thêm dầu vào lửa.
"Ta đoán Sát Mộc sư đoàn lần này thiệt hại rất lớn, một kẻ đứng đầu như ngài, phải đứng mũi chịu sào trước mặt Hoàng thất là điều hiển nhiên, chỉ giết ta thôi mà lấy cả một Sư đoàn ra để chôn cùng. Ha ha ha! Có đáng không?".
"Nhưng! Nếu ngài đem bí mật này về, dù có hy sinh thêm một Sư đoàn khác nữa thì ngài vẫn là c·ông thần của Mộc Long đế quốc. Có khi, cái ngai vị Thái tử kia không đến lượt Đại hoàng tử ngồi lên đâu, mà là của Tam hoàng tử ngài đấy".
Câu nói cuối cùng của Vô Ngân vừa dứt, ánh mắt Tam hoàng tử sáng, lên nó gãi đúng chỗ ngứa của hắn bấy lâu nay. Nắm trong tay thứ vũ khí này, hắn có thể tạo ra bao nhiêu c·ông danh mà chẳng được.
Chỉ cần cho một tên sát thủ trà trộn vào đại bản doanh của Mộc Nhân Giả, sau đó triệu hồi Dị Thú Triều Nguyên, mọi thứ sẽ bị san bằng. Với chiến tích ấy, liệu ai còn tranh ngai vàng với hắn nữa?
"Được, ta đồng ý! Nhưng chỉ cần ta biết ngươi lừa ta, ta sẽ dùng ba ngàn đại hình mà tr. a tấn".
Tam hoàng tử quyết định rất nhanh, hắn không quên tỏa ra sát khí nhằm răn đe Vô Ngân chớ có làm càn mà viết bậy.
Hắn có lòng tin những điều Vô Ngân đang nói thật, vì lúc ấy, khi hắn chạy gần đến Khai Linh Mộc, hắn thấy toàn bộ dị tượng đều phát ra từ một cái bình sứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!