Khi Tam hoàng tử đang trong tư thế xoay người lại để cứu Lý Chiến thoát khỏi thanh chủy thủ màu bạc, thì lưng hắn, có hai kẻ cũng đã xoay người, không phải là để tấn c·ông tiếp vào Lý Chiến hay Tam hoàng tử, mà xoay người là để … chạy.
Huỵch huỵch huỵch.
Ng·ay khi thanh chủy thủ màu bạc bắt đầu đổi hướng, Vô Ngân và Qua Long đã dùng hết sức bình sinh mà phi thân về hướng ngược lại. Ngươi né h·ộ ta của Qua Long chỉ là một chiêu dùng để cầm chân Tam hoàng tử.
Tên kia hơn Qua Long tới một đại cảnh giới, chủy thủ bạc mà giết được hắn thì quả là nằm si nói mộng. Vậy nên, có ám hiệu của Vô Ngân, Qua Long liền biết phải tấn c·ông vào ai rồi.
Tam hoàng tử chắc chắn sẽ phải mất một nhịp để quay lại cứu Lý Chiến, đây là cơ h·ội để hai người bọn họ nắm được tiên cơ mà chạy. Còn việc giết được Lý Chiến hay không thì bọn hắn chẳng thèm bận tâ·m.
Lý Chiến còn hơi chóng mặt khi mới tỉnh dậy, tay hắn lúc này chỉ còn vài mảnh vụn của sắt thép. May cho hắn, trong thời khắc sinh tử, ý thức của hắn đã trở lại, hắn kịp dùng Mộc hồn phòng ngự của mình mà tóm gọn thanh ám khí kia, ng·ay trước cổ họng của mình.
Lý Chiến trông thấy Tam hoàng tử đang mang vẻ mặt ngạc nhiên, thất thần đứng ở đằng trước, sau đó lại liếc về phía xa, có hai bóng người bắt đầu lẫn vào những hàng cây đại thụ, mí mắt hắn nhảy lên từng hồi, hắn nhận ra một trong hai kẻ đang chạy kia, chẳng phải là Vô Ngân mà hắn hằng đêm mong nhớ hay sao.
Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, Lý Chiến đã hiểu chuyện gì xảy ra trong lúc mình bị hôn mê. Hắn vội đứng lên, gấp gáp nói.
"Đa tạ ân bảo h·ộ của Tam hoàng tử".
Tam hoàng tử chẳng nói gì, khóe miệng hơi vênh lên, chỉ có đôi mắt là lộ ra một tia tiếu ý lúc có lúc không. Phong thái của hắn lúc này giống hệt như phụ hoàng của hắn mỗi lúc thiết triều.
Lý Chiến làm gì còn thời gian mà để ý đến điệu bộ cao thâ·m mạt trắc của Tam hoàng tử, hắn chửi thầm:
"Trong rừng núi hoang vu, ngươi tạo dáng cho khỉ xem à". Nghĩ là nghĩ vậy thôi, hắn chỉ dám nhìn vào đôi mắt kia của Tam hoàng tử, rồi giả vờ gật đầu như chào hỏi.
Sau đó, cả thân hình Lý Chiến vượt qua Tam hoàng tử mà đuổi theo hai bóng người phía xa. Lúc này, hắn là người gấp hơn ai hết.
Thấy Lý Chiến bơ mình mà chạy đi, Tam hoàng tử tưởng tượng có một bầy quạ đen đang bay qua đầu, cảm giác xấu hổ không nói thành lời. Hắn trách Lý Chiến không có phong phạm của một Đoàn chủ nên có, nhưng rồi hắn cũng đành hậm hực mà xoay người đuổi theo.
Trong mắt Tam hoàng tử, hắn chỉ xem Vô Ngân và Qua Long là hai con thỏ rừng, bị ép chạy ra khỏi hang, không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện trước mặt hắn rồi thì có mà chạy đằng trời.
"Vô Ngân! Ngươi có kế hoạch gì không?".
Vừa mới nới được một khoảng cách nhỏ, Qua Long vội hỏi, bộ pháp của hắn không vì thế mà chậm lại, mỗi lúc một nhanh.
Vô Ngân cước bộ rất nhanh, không kém gì Qua Long, thân hình mập mạp không ngừng lách trái, lách phải qua những thân cây trước mặt mà lao về phía trước.
Đối mặt với câu hỏi của Qua Long, hắn rơi vào trầm tư. Bởi phía sau hắn là hai tên cường giả Hóa Hình trung kỳ hàng thật giá thật, Qua Long thì mới bước vào Kết Tinh trung kỳ, còn hắn chỉ là một tên bị phế mất Mộc hồn, nhìn tương quan lực lượng là đủ hiểu, nếu lấy cứng đối cứng, họ chắc chắn thua trong một nốt nhạc.
Không thấy Vô Ngân trả lời, Qua Long trở nên thổn thức. Hắn chợt nhận ra, từ lúc đi vào Cúc Phương sâ·m lâ·m, hắn đã hoàn toàn phụ thuộc vào Vô Ngân mất rồi.
Tuy hắn có Mộc hồn, lợi thế chiến đấu tốt hơn Vô Ngân nhiều lắm, nhưng những lúc quan trọng, người cứu cả hai ra khỏi hiểm cảnh, lại chính là Vô Ngân. Từ việc nhỏ đến việc lớn, Vô Ngân đều là người đưa ra quyết định, Qua Long hắn chỉ răm rắp làm theo.
Đến một lúc, hắn giật mình nhận ra, cái vị thiếu niên anh hùng mà mình từng thần tượng đã quay trở lại. Lúc trước, hắn chưa bao giờ được quan sát Vô Ngân gần đến như bây giờ, nên có chăng, cái cảm giác mến mộ ấy là đến từ tu vi, đến từ c·ông danh chiến tích mà Vô Ngân có được.
Còn lúc này là một cảm giác khác biệt, Vô Ngân có một mị lực không thể chối cãi đối với người khác, ngông cuồng nhưng điềm tĩnh, sát phạt nhưng nghĩa t·ình, buông thả nhưng thông tuệ.
Nhiều lúc, hắn còn b·ạo gan mà nghĩ, nếu như mình là một nữ nhân, hoàn toàn có thể bỏ qua cái ngoại hình mập xệ kia mà yêu lấy Vô Ngân, Thất c·ông chúa quả là một người tinh mắt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vô Ngân hoàn toàn không có thời gian để mắt tới sắc mặt của Qua Long. Cúc Phương sâ·m lâ·m rộng như vậy, phải xui xẻo lắm thì hắn mới đụng một lúc hai kẻ kia.
Cầm túi gấm trong tay, Vô Ngân biết mình không còn lựa chọn nào nữa rồi, trước thực lực tuyệt đối, thì dù â·m mưu hay d·ương mưu đều trở thành vô nghĩa. Nhưng, dù biết dùng mưu là thất bại, đôi lúc cũng phải mặt dày đem ra mà thử.
Vô Ngân quay sang Qua Long nói khẽ.
"Lát nữa, ngươi đừng vọng động, cố mà giữ lấy mạng, nếu có cơ h·ội thoát thân thì cứ chạy trước đi, đừng lo cho ta".
"Mẹ kiếp, ta hỏi ngươi cách để thoát thân, chứ không phải kêu ngươi viết di chúc, có ch. ết thì cùng ch. ết, lão tử không sợ".
Qua Long giân dữ mà quát lớn, hắn thà oanh liệt mà ch. ết trên chiến trường, bỏ rơi đồng đội? Hắn làm không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!