Chương 34: Oan gia ngõ hẹp

"Suy nghĩ của ngươi đã thông?".

Vô Ngân khá ngạc nhiên về Qua Long. Tuy tên này đa sầu đa cảm, nhưng cũng là một người đặc biệt quyết đoán và mạnh mẽ. Vô Ngân cứ ngỡ mình đã hoàn toàn thấu hiểu về con người này, nhưng rồi, hắn mới ngộ ra một chân lý, đến cả bản thân mình, nhiều lúc cũng chẳng hiểu mình, thì nói chi đến việc thấu hiểu người khác.

Qua Long sau khi dập đầu chín mươi chín lần, tạ biệt những đồng đội đã khuất, hắn như biến thành một con người khác, nước mắt đã ngừng rơi, khuôn mặt đã không còn đau khổ, dù nhìn có ch·út tiều tụy, nhưng khí chất có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều. Hắn không nhìn về Vô Ngân, đầu ngước lên trời và đáp.

"Thông? Tại sao phải thông? Cuộc đ·ời có quá nhiều khúc mắc, nếu thông thấu tất cả thì ta đã trở thành bậc thần tiên, chỉ là ta học thêm một bài học nữa để có thể tồn tại trên cõi đ·ời này thôi".

Vô Ngân là kẻ đọc rất nhiều sách, nhưng những điều Qua Long nói quả thực rất tối nghĩa, hắn nghi hoặc mà hỏi lại.

"Bài học gì?".

Qua Long lúc này mới nhìn về phía Vô Ngân, hắn lúc này như một vị trưởng bối mà nói.

"Tuy ngươi là một thiên tài, nhưng ngươi còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ chưa từng nếm trải, có một số việc chỉ có thể chấp nhận chứ không thể phủ nhận, học được cách "Chấp nhận", khi đó ngươi sẽ trưởng thành".

Vô Ngân co rụt đôi đồng tử, một kẻ khô khan như Qua Long mà nói ra được những lời như thế này sao. Vô Ngân cũng là bậc tài trí, "còn quá nhiều thứ chưa từng nếm trải", đó cũng là lý do hắn phải "lịch duyệt Hồng trần" bảy năm.

Vô Ngân trở nên nghiêm túc, từ một thân hình thẳng tắp mà đứng, hắn chắp hai tay lại, cả người gập xuống, hạ một bái thật sâu về phía Qua Long đang quỳ. Từ lúc quen biết Qua Long đến giờ, giao tiếp giữa hai người vô cùng thoải mái, đều quăng đi khái niệm về tuổi tác, cả hai xem nhau như một người bạn đồng trang lứa. Nhưng lúc này đây, Vô Ngân tỏ ra kính phục trước lời "dạy dỗ" của Qua Long, một lời nói nhưng lại nặng tựa ngàn cân, rất đáng để hắn "học".

Qua Long thường ngày quen với cái vẻ cà rỡn của Vô Ngân, nào thấy được cái vẻ mặt nghiêm túc của Vô Ngân như lúc này. Hắn cảm giác không quen cho lắm, da gà, da v·ịt đều nổi lên.

"E hèm! Đi thôi chàng trai trẻ, chúng ta còn một chặng đường dài".

Qua Long hắng giọng mà nói. Hắn lục tục đứng dậy, hai tay chắp sau đít, bộ dáng vô cùng tiên phong đạo cốt mà đi thẳng về phía trước, bỏ Vô Ngân một mình ở lại đằng sau.

Vô Ngân nghệch cả mặt, thấy cái điệu bộ v·ịt hóa thiên nga đủng đỉnh rời đi trước mặt, hắn thầm chửi: "Ta chỉ bái ngươi một lạy mà thôi, ngươi làm như mình hóa thành tiên nhân thật à?". Thế nhưng, tên kia vừa mới trải qua một cú sốc tâ·m lý rất1 lớn, hắn cũng chẳng muốn đả kích thêm mà chửi thẳng thành lời. Hắn chỉ hơi ái ngại hét lớn.

"Tiên … Tiên nhân, đợi đã, ngài đi nhầm hướng rồi, hướng bắc là bên này mà".

Qua Long: "…"

…………..

Vô Ngân và Qua Long tiếp tục hành trình, họ thoát ra khỏi khu vực cây cối bị đổ rạp bởi trận chiến của hai con Dị thú cấp 3 và tiến vào rừng cây. Tuy đường đi trong Cúc Phương sâ·m lâ·m đã bị càn quét bởi Dị Thú Triều Nguyên nên đã dễ dàng di chuyển hơn lúc trước rất nhiều, nhưng họ vẫn luôn giữ trong trạng thái thận trọng dò xét, ai mà biết đằng trước có người của Sát Mộc sư đoàn hay lại có một con Dị thú chặn đầu hay không.

Mọi thứ bọn hắn làm lúc trước đều là để sống sót, thì đến tận bây giờ, bọn hắn càng không dám chủ quan.

"Ta thấy … khuôn mặt này, thật quen thuộc!".

Qua Long thì thầm mà nói nhỏ. Lúc này hắn và Vô Ngân đã dừng lại, trước mặt hắn là một hán tử đầu trọc, đang giữ tư thế ngồi mà tựa vào một gốc cây lớn, cả người hắn lấm lem toàn là bùn đất, lồng ngực phập phồng lên xuống mà thở đều, đôi mắt hắn nhắm nghiền tựa như đang say ngủ.

Vô Ngân bên cạnh ánh mắt trở nên sắc bén, hắn không ngờ mình gặp lại tên đó trong hoàn cảnh như thế này. Nhận thấy tên kia như đang ở trong trạng thái bất tỉnh, sát khí trong người Vô Ngân trào ra như núi lửa, miệng gằn lên từng chữ.

"Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp".

Vô Hình Đao không biết lúc nào đã nằm trong tay Vô Ngân, không nhiều lời, hắn vung đao mà chém mạnh về phía trước, sát phạt và quyết đoán đến cực điểm. Bị hại thành một kẻ khù khờ trong suốt ba năm, cơn uất nghẹn ấy được dồn hết vào nhát đao này, bóng đao tựa như biến mất, quyết chém bay đầu kẻ đang ngồi trước mặt".

"V·út … Xoẹt".

Cả thân cây bị cắt làm đôi, nhưng không hề có cảnh đầu rơi máu chảy. Vô Ngân co rụt mí mắt, lúc này trước mặt hắn có thêm một người nữa.

"Giết Đoàn chủ là tội nặng lắm đấy Vô Ngân Phó đoàn chủ, chỉ cần ngươi phối hợp thúc thủ chịu trói, oan ức của ngươi … Ta làm chủ!".

Kẻ lạ mặt bình thản mà nói ra, â·m thanh nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy lực, một nét nghiêm nghị khó tả toát ra từ thân thể hắn. Trên tay, hắn nắm cổ áo của hán tử đầu trọc, chính hắn đã ra tay cứu tên kia một mạng trong gang tấc.

Vô Ngân và Qua Long đều giật mình trước thân thủ của người đứng trước mặt, họ đều nhận ra, tên kia hẳn là một đại cao thủ.

Vô Ngân thu Vô Hình Đao về tư thế phòng ngự, hắn thận trọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!