"Lúc cận kề sinh tử, hãy mở túi gấm ra mà đọc, nó là cọng rơm cứu mạng của ngươi, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất. Nhớ đấy! chỉ được một lần duy nhất".
Tay Vô Ngân sờ vào miệng túi gấm, cái â·m thanh quen thuộc lại vang vọng trong lòng hắn. Đối mặt với Dị thú cấp 3
- Độc Giác Cự Long, hắn chỉ như một ngọn cỏ ven đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dẫm nát. Khoảnh khắc cận kề sinh tử là đây.
Qua Long đứng bên cạnh như đã ch. ết đứng, hắn hoàn toàn không thể cử động. Nhưng với Vô Ngân thì khác, hắn không hề bị nỗi sợ hãi thao túng cơ thể mình, hai ngón tay đã đưa vào túi gấm, hắn cảm giác được hai ngón tay của mình đang kẹp một tờ giấy mỏng, hắn biết mình không thể chần chừ được nữa.
Nhưng rồi, hành động tiếp theo của Độc Giác Cự Long khiến tay của hắn chợt khựng lại.
Cả người Độc Giác Cự Long lúc này vẫn còn nghi ng·út khói bốc ra từ lớp da cháy sạm, nhưng dường như nó ngửi được một cái mùi khác nữa, kh·ịt kh·ịt cái mũi, nó trở nên nghi hoặc, con mắt to lớn nhìn vào Vô Ngân thật sâu, thoáng chốc, con mắt đỏ rực của nó trở nên co rụt.
Ng·ay lúc đó, Độc Giác Cự Long quay người mà bỏ đi, lần này là nó đi thật, chỉ trong vài hô hấp, hình ảnh một cọn cự long to lớn chỉ bằng một cái chấm nhỏ nằm phía chân trời.
Oạch.
Qua Long ngã nhào thân thể về sau, quần áo hắn đã thấm đẫm mồ hôi. Hắn không biết tại sao mình còn sống sót, dạo một vòng trước Quỷ m·ôn quan, khiến tinh thần hắn sa s·út thấy rõ, Độc Giác Cự Long đã rời đi từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa thực sự hoàn hồn.
Vô Ngân thì ngược lại, hắn vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Độc Giác Cự Long, nhưng lý do gì khiến nó bỏ đi thì hắn chưa nghĩ ra được.
Bốp.
Vô Ngân đá vào bắp đùi của Qua Long ở bên cạnh.
"Oái! Khốn kiếp! Sao lại đ·ánh ta".
Qua Long hét lớn theo phản xạ, tay hắn ôm cái đùi mà xuýt xoa.
"Ta tưởng ngươi vì sợ mà ch. ết luôn rồi, đá cho ngươi tỉnh lại mà thôi".
Vô Ngân cười gian mà trả lời. Quả thật hắn cũng muốn xốc lại tinh thần cho anh bạn đồng chí của mình.
Qua Long nghe thế, t·ình thần mới hồ hởi trở lại, lúc này hắn mới cười mà nói.
"Nước tiểu trộn với phân của Dị thú, quá dữ! Ngươi là một thiên tài! Đến Dị thú cấp 3 còn chán ghét bỏ đi, ngươi phải cho ta một bình khác để phòng thân nhé".
Vô Ngân nghe thế mà khóe môi co giật, Qua Long nào đâu biết, thứ đó chỉ đ·ánh lừa được bọn dị thú cấp 5 trở đi mà thôi. Con Độc Giác Cự Long bỏ đi chắc hẳn là vì một nguyên nhân khác.
Nhưng nghe thấy tên kia đang tâng bốc mình, hắn cũng lười giải thích.
"Hết rồi, nhẫn không gian của ta có hạn, không thể chuẩn bị quá nhiều, trên đường đi ta sẽ điều chế thêm vài bình nữa".
Qua Long mới đầu hơi thất vọng, nhưng rồi cũng cười lớn mà gật đầu đồng ý. Hắn quyết tâ·m phải bào bằng được vài bình nữa trong tay Vô Ngân. Người đ·ời xem nó là thứ ô uế từ phân và nước tiểu, nhưng trong mắt hắn, nó chẳng khác gì là một bảo v·ật giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được.
Vô Ngân và Qua Long lọ mọ trèo ra khỏi hố sâu, bọn họ biết mình không có thời gian để nghỉ ngơi, không biết vòng vây của Lý Chiến có bị Dị Thú Triều Nguyên phá đi hoàn toàn chưa, nhưng chắc chắn nó sẽ tạo ra lỗ hổng lớn, họ phải nắm chắc thời gian để mà tẩu thoát.
Hai thân hình một gầy, một béo lén l·út bò ra khỏi cái hang chuột, thế rồi cảnh sắc xung quanh khiến hai người bọn họ trở nên ch. ết lặng một lần nữa.
"Đây … đây là Cúc Phương sâ·m lâ·m sao?".
Qua Long giật mình hỏi theo bản năng. Dù biết câu trả lời là gì, nhưng hắn vẫn chưa tin tưởng những gì hiện ra trong mắt mình lắm.
Trước đây, nơi này là một mảnh rừng xanh um, trập trùng cây cối và bụi rậm. Nhưng giờ chẳng khác gì một bình nguyên thu nhỏ cả, mọi thứ đều bị san bằng, hàng ngàn cây cổ thụ vì bật rễ mà nằm trên mặt đất, có chỗ thì bị cháy xém, có chỗ thì bị dẫm nát, ghim cả mình xuống bùn đất.
Chỉ có đúng hai chữ để hình dung cái cảnh sắc này, đó là điêu tàn.
Vô Ngân và Qua Long hôm qua chỉ được nhìn qua khe hẹp, nào thấy hết được sự tàn phá khủng bố của trận chiến kia. Thấy vạn v·ật trở nên hoang tàn, hai bọn hắn thầm thấy mình thật may mắn, trốn giữa trung tâ·m trận chiến mà vẫn sống sót, quả là một điều kỳ tích.
Không có thời gian để chiêm nghiệm về sự may mắn của chính mình. Vô Ngân thúc dục Qua Long đi về phía trước, cả hai vẫn hướng về phương bắc mà đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!