"Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối".
Cúc Phương sâ·m lâ·m chia tay những giọt nắng cuối cùng mà chìm vào sắc tối. Ảm đạm và tiêu điều là những gì hiện ra lúc này.
Dị Thú Triều Nguyên chính thức khép lại, chỉ lác đác một vài Dị thú cấp thấp bị thương, tập tểnh chạy mà rớt lại phía sau.
Hậu quả của nó để lại thật khó hình dung, một sư đoàn thiện chiến gần như bị xóa sổ, xác binh sĩ nằm la liệt khắp nơi, ch. ết ở một nơi như thế này, liệu có ai can đảm trở lại và mang thi thể họ về hay không?
Mùi vị trong lành, thanh khiết vốn có của thiên nhiên lúc này bị thay thế bởi một mùi máu, có lẽ nơi này vĩnh viễn chẳng có ai dám đặt chân vào nữa.
Dị thú ch. ết đi cũng không ít, đa phần là Dị thú cấp thấp, hoặc Dị thú cấp cao nhưng lại có thể hình quá nhỏ, bị vô t·ình dẫm đạp mà mạng mất thân vong.
Khu vực vòng ngoài vị trí Khai Linh Mộc xuất thế thì đã trở về với sự yên tĩnh vốn có, nhưng ở trung tâ·m, vẫn còn một cuộc đại chiến long trời lỡ đất.
Réc … Réc.
Biên Bức Thù Lù với lợi thế từ trên cao mà tiếp tục phun ra sóng â·m từ trong miệng. Một bên cánh dơi của nó đã bị thủng một lỗ lớn. Dưới cái bụng căng tròn, là một vết thương tuy hơi nông nhưng kéo dài đến vài mét, máu đen cũng bị ứa ra từ đó.
Quả thực nó có lợi thế trên cao, nhưng khổ nỗi, sóng â·m phát nổ của nó lại có giới hạn về khoảng cách, mỗi lần tấn c·ông thì phải hạ thấp độ cao mới sử dụng được.
Đối thủ của nó sau một hồi giao chiến, đã nhận ra nhược điểm này mà tấn c·ông ng·ay vào khoảnh khắc nó há miệng xuất chiêu.
Ầm … Gràoooo!.
Độc Giác Cự Long gào lên đau đớn khi nhận thêm một kích. Thân thể nó lúc này cũng chẳng khá hơn Biên Bức Thù Lù là mấy.
Sau nhiều lần đ·ánh hụt, nó đã tìm ra cách để làm Biên Bức Thù Lù bị thương, nhưng cái cách đó chẳng khác gì chịu đấm ăn xôi, mỗi lần nó đắc thủ thì cũng phải ăn trọn c·ông kích bằng siêu â·m của đối thủ.
Lớp da xám trắng ban đầu giờ đã loang lỗ những đốm màu đen, nhiều chỗ da bị phồng rộp mà bung ra một mảng lớn, máu và mỡ nhầy nhụa lẫn vào nhau.
Cái đuôi màu vàng như được bọc vảy rồng không còn bóng bẩy như trước, tuy không bị bong tróc như lớp da trên thân, nhưng nó cũng đã chuyển sang một màu ám khói, bởi phải chặn lại quá nhiều đòn c·ông kích.
Khốc liệt là thế, nhưng Dị thú cấp 3 nào phải những con quái v·ật tầm thường, đó chỉ là màn dạo đầu của chúng thôi. Những vết thương kia đối với chúng chỉ như muỗi đốt, không phải bọn chúng không biết đau, mà là chúng từng đau nhiều hơn thế gấp vạn lần.
Sinh tồn trong hoang dã rất khắc nghiệt, để giành giật tài nguyên và bảo vệ lãnh thổ, chúng nó hàng ngày phải đối mặt với chuyện sinh tử, khái niệm một mất một còn đã ăn sâu vào tiềm thức của bọn chúng.
Hai con Dị thú lại bắt đầu lao vào nhau, khuấy động động cả một vùng rừng núi. Xung quanh nơi bọn chúng giao tranh, đã sắp không còn một cái cây đại thụ nào có thể đứng thẳng nữa rồi, tất cả như bị san bằng.
Độc Giác Cự Long và Biên Bức Thù Lù đều thuộc hàng vương giả của Cúc Phương sâ·m lâ·m, trận chiến của chúng khiến muôn loài phải kh·iếp sợ mà chạy trốn, chúng không muốn mình bị vạ lây mà ch. ết.
Tuy nhiên, vẫn có hai, không!
Chính xác là ba khán giả bất đắc dĩ đang xem trận đại chiến kinh khủng này.
Vô Ngân và Qua Long thông qua khe hở giữa miệng hố và tảng đá mà nhìn ra ngoài. Khuôn mặt của hai người lúc này đã trở nên tái mét, lúc trắng lúc xanh.
Vô Ngân không còn đủ tịnh tâ·m mà đọc Chú đại bi được nữa, từ cái lúc hai con Dị thú cấp 3 đ·ánh nhau, cảm nhận được chấn động mà bọn chúng tạo ra, hắn chỉ biết bấm bụng mà khóc.
Trước khi Dị Thú Triều Nguyên kéo đến, hắn chỉ sợ Khai Mộc Linh câu dẫn Dị thú cấp 4 đến đây, nhưng giờ thì hay rồi, mọi toan tính đều sai, Dị thú cấp 4 tuy đến mấy chục con nhưng đã bỏ chạy, chỉ có hai con Dị thú cấp 3 là đang không ngừng âu yếm lấy nhau.
Cái hay của hoàn cảnh hiện tại là sự cân bằng. Bởi có đến hai con Dị thú cấp cao nên chúng dành hết tâ·m trí để tranh đấu, đều không để ý đến những con kiến xung quanh, chứ nếu chỉ một con Dị thú cấp 3, e rằng sau khi ăn được Khai Mộc Linh giả, hẳn sẽ tức giận mà tiến hành đại sát tứ phương, có thể mọi sự sống gần đó đều bị nó quét sạch.
Nhưng có ưu thì ắt có nhược, tuy t·ình thế cân bằng khiến bọn hắn không bị chú ý, nhưng hai đứa nó cứ như vậy mà vờn với nhau quanh đây, đến khi nào mới chịu bỏ đi?
Chấn động bọn nó gây ra cứ như hủy thiên diệt địa, chỉ cần một bàn chân của con Độc Giác Cự Long đạp nhầm vào tảng đá phía trên bọn họ thôi, thì xem như cái hố mà họ đào ra chẳng khác gì là một cái tử huyệt.
Vô Ngân biết mình đã làm tất cả những gì có thể làm rồi, hắn chỉ mong cái kết cục đồi thông hai mộ ấy đừng xảy ra mà thôi.
Qua Long thì đỡ hơn Vô Ngân một ch·út, hắn không nghĩ nhiều đến như vậy. Thông qua cái khe nhỏ hẹp, Thỉnh thoảng hình bóng hai con Dị thú to lớn lọt vào tầm mắt của hắn, tuy rất sợ, nhưng lại vô cùng kích thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!