*CHƯƠNG 31: TRÂU BÒ HÚC NHAU RUỒI MUỖI CHẾT*
"Không! Cứu … Cứu ta! Cứu … Phốc!".
Một binh sĩ cầu cứu trong vô vọng. Đầu của hắn bị một con Hắc Viên vặt xuống, máu ở cổ không ngừng phun ra, nhuộm đỏ một gốc đại thụ gần đó. Dị thú thù rất dai, Hắc Viên đang trả đũa cho hành động vây quét lúc trước của Sát Mộc sư đoàn.
Mới đầu những con Dị thú kia còn không thèm để ý đến loài người, một vài người ch. ết là do quá chậm chân, không may bị đàn Dị thú dẫm vào, nhưng càng đến gần Khai Linh Mộc chúng nó càng trở nên điên cuồng, tuy cuộc thi chạy này hai bên có mục đích là khác nhau, kẻ thì thèm muốn báu v·ật, kẻ thì muốn giữ cái mạng của mình, nhưng các ngươi cứ chạy về hướng đó, đừng trách sao Dị thú chúng ta hiểu nhầm, kẻ nào đến gần Khai Linh Mộc đều phải ch. ết.
Đàn Dị thú bắt đầu ra tay những binh sĩ chạy gần đó, mùi huyết tinh từ những binh sĩ xấu số không khác gì một liều thuốc kích thích, chúng bắt đầu đại khai sát giới, những binh sĩ trên đường chạy trốn lần lượt nằm xuống dưới nanh vuốt của Dị thú.
"Thú triều, là thú triều".
Lúc bây giờ Lý Chiến mới nhận thức được cái thảm cảnh đang diễn ra là gì. Dị thú tràn xuống quá nhanh, nó đâ·m thẳng vào Sát Mộc sư đoàn. Lòng hắn như lửa đốt, Sát Mộc sư đoàn gặp phải thiên tai trong truyền thuyết này thì như ong vỡ tổ.
Hắn không ngừng ra lệnh cho các chỉ huy khác tập hợp đoàn đội, thiết lập đội hình để chống đỡ, nhưng ở đây là Cúc Phương sâ·m lâ·m, địa hinh và cây cối bố trí phức tạp, nó nào phải địa hình sở trường chiến đấu của bọn hắn.
Nếu là Mộc Nhân Giả gặp phải cảnh tượng này, họ còn có thể miễn cưỡng phòng ngự, còn loài người lúc này không khác gì bị miễu sát.
Dị Thú Triều Nguyên lần này tập hợp đủ mọi đẳng cấp Dị thú, từ cấp 3 cho đến cấp 10. Khai Linh Mộc của Vô Ngân tỏa ra mị lực rất lớn, nó thu h·út hầu như mọi Dị thú nằm trong bán kính ba mươi dặm chạy về đây.
Sự đáng sợ của hiểm địa Cúc Phương sâ·m lâ·m lúc này đã được nâng lên một cấp độ mới, hai chữ tử địa mới tương xứng với hoàn cảnh hiện tại.
Lý Chiến bất lực trước cơn sóng dữ, hắn bùng nổ toàn bộ mộc lực, tu vi Hóa Hình trung kỳ đỉnh phong khiến những Dị thú gần đó tỏ ra e sợ, nhưng nhiều nhất chỉ là e sợ mà thôi, sự điên cuồng và khát máu trong mắt chúng không hề giảm s·út.
Liên tục cứu người nhưng không xuễ, Lý Chiến như muốn buông bỏ đồng đội của mình, hắn biết cái con Dị thú cấp 3
- Nhất Giác Cự Long sắp sửa tới nơi rồi, hắn không chạy, thì ai sẽ cứu hắn được đây.
Thế rồi, Lý Chiến bỏ mặc tất cả, những â·m thanh cầu cứu của đồng đội đều bị hắn bỏ ngoài tai, trong đó có cả những người rất thân với hắn, nhưng rồi sao, trong mắt họ, Lý Chiến lúc này thật xa lạ, nó không còn là một vị thủ lĩnh đầy kiêu hùng và nghĩa khí nữa.
Bỗng nhiên, một bóng chân rất lớn áp lên đỉnh đầu Lý Chiến, áp lực từ không khí đè nén đến khủng kh·iếp, hắn không kịp nhìn lên, chỉ phản xạ theo con tim mách bảo, hắn nhảy nhanh về phía bên phải.
Uỳnh.
Một cái chân màu xám trắng, thô to như cái cột đình nện xuống mặt đất. Xung lực từ dư chấn phát ra, khiến cả thân hình Lý Chiến không thể điều khiển được mà bay thẳng vào một thân cây đại thụ gần đó.
Huỵch … Hự.
Lý Chiến thổ huyết, nhưng chẳng hề để ý đến vết thương, vì trước mắt hắn, là một ngọn núi khổng lồ màu đen, Nhất Giác Cự Long đã tới.
Tim của Lý Chiến bị treo cao, áp lực từ Nhất Giác Cự Long khiến hắn không thể động đậy, phải biết con Dị thú trước mắt có thể sánh ngang với cường giả Hợp Giới sơ kỳ, một tên Hóa Hình trung kỳ như hắn nào dám vọng động.
Hắn chỉ trách mình thật xui xẻo, có rất nhiều người ở đây, sao con Dị thú kia chỉ hướng tới một mình hắn.
Nhất Giác Cự Long hơi quay đầu, nó liếc xéo mà nhìn xuống con kiến bên dưới. Một con kiến nhỏ bé có thể tránh được một cước, khiến nó ra vẻ hơi tò mò. Nhưng rồi, nó chỉ phì dài một hơi như thể hiện sự khinh bỉ, nó nhấc bàn chân lên, định dẫm nát con kiến ấy.
Thế nhưng, bàn chân to lớn của Nhất Giác Cự Long khựng lại, nó lập tức quay đầu về phía trước, như nhận ra điều gì đó, nó tức giận mà phi thân đi, chỉ trong tích tắc đã biến mất tại chỗ.
Lý Chiến người ướt đẫm mồ hôi, cái con kiến trong mắt Nhất Giác Cự Long chính là hắn, chỉ ch·út nữa thôi, Đoàn chủ Lý Chiến biến mất trên cõi đ·ời này.
……………
Trên mặt đất, â·m thanh di chuyển của Dị Thú Triều Nguyên làm rung động cả rừng núi, thì ở dưới lòng đất, thứ â·m thanh đó nghe càng đáng sợ hơn nữa. Cước lực nặng nề của Dị thú nện xuống đất, cho dù cách xa mấy chục dặm đều có thể truyền tới đây.
Nó làm con tim bé nhỏ của hai con chuột một mập, một gầy trở nên sợ hãi.
"Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa. Nam mô tất kiết lật đỏa, y m·ông a rị da, bà lô kiết đế, thất Phật ra lăng đà bà" …
"Ngươi có im đi không!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!