Chương 30: Dị Thú Triều Nguyên (Hạ)

"V·út v··út v··út … Xèo xèo xèo!".

Từng con chim không ngần ngại mà lao vào cột sáng trước mặt, nhưng một sự thật thảm khốc bất ngờ xảy ra, thân thể bọn chúng bùng cháy dữ dội, từng mảnh tro cốt từ trên trời rơi xuống lả tả.

Mộc lực phát ra từ cột sáng quá nồng đậm, đến nỗi, nó không thể chất chứa một sinh v·ật bình thường nào trong đó. Tuy nhiên, những con chim còn lại không vì thế mà sợ hãi, chúng mặc kệ sống ch. ết, lao vào như những con thiêu thân, sự thèm khát xuất phát từ bản năng đã lấn át đi tất cả.

"Đẹp! Đây là tiên cảnh nhân gian!".

Phía dưới chân cột sáng, Qua Long lúc này đang há hốc mồm mà chiêm ngưỡng dị tượng do Khai Linh Mộc xuất thế tạo thành.

Hắn thuộc tuýp người khá thực dụng, hoặc nói là người khô khan, chỉ cần ăn ngon, mặc ấm, đủ tiền gửi về nhà đã là những gì đẹp nhất trong cuộc đ·ời hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị ấn tượng bởi cái đẹp kì vĩ trước mắt, nó phá đi cái khuôn mẫu thường thức ban đầu của hắn về cuộc đ·ời.

Hình ảnh trước mắt như một bữa tiệc ánh sáng, lung linh mà huyền ảo, nếu không phải chính hắn tham gia điều chế Khai Linh Mộc thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là tác phẩm chỉ có thần linh mới làm được.

Phịch.

Hai đầu gối của Qua Long quỳ xuống mặt đất, hắn bắt đầu cúi lạy những vầng hào quang trước mắt mình, như là đang thể hiện lòng thành kính của mình với thần tiên.

Vô Ngân sững sốt, khóe môi co giật trước hành động của Qua Long. Hắn thầm khinh bỉ:

"Tên ngốc! Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đ·ời mà".

Hắn quên mất rằng mình còn trẻ hơn cả Qua Long, tên kia già hơn hắn tới mười một tuổi.

Chát.

Vô Ngân không thương tiếc mà đá vào cặp m·ông đang nhổng lên của Qua Long. Hắn quát lớn.

"Chạy, phải chạy thôi! Ngươi còn quỳ ở đây nữa là chúng ta lên chầu ông bà đấy".

Giọng của Vô Ngân kéo Qua Long về hiện thực, hắn vội lồm cồm đứng dậy, lòng hơi tiếc nuối mà chạy theo Vô Ngân, thỉnh thoảng hắn còn ngoảnh mặt lại mà nhìn.

Hai người bọn họ chạy không xa, chỉ cách chỗ Khai Linh Mộc xuất thế hai trăm mét thì dừng lại. Không phải vì không muốn chạy xa hơn, mà là muốn chạy cũng không được, chẳng mấy chốc Dị thú sẽ kéo đến, chạy loạn có nghĩa là tự sát.

"Nhanh! Nhảy xuống hố".

Vô Ngân và Qua Long nhảy xuống, đây là cái hố do bọn hắn đào từ trước, nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho hai người. Sát miệng hố có một hòn đá lớn, hai người ở phía dưới đưa tay lên, dùng sức mà lôi nó về đỉnh đầu mình, sau một hồi, hòn đá lớn đã lấp đi miệng hố.

Vô Ngân từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái chai khá lớn màu đen, kh·ịt kh·ịt cái mũi vài cái, sau đó không ngần ngại mà đổ toàn bộ lên người mình và Qua Long.

Một hỗn hợp chất lỏng sền sệt màu đen phủ lên hai người.

Ọe! Mùi gì kinh vậy.

Qua Long nhỏ giọng hỏi, hắn cho rằng mình hơi mẫn cảm với những mùi lạ.

Vô Ngân trả lời một cách bình thản.

"Nước tiểu trộn với phân của Dị thú đấy! Có mùi này, Dị thú sẽ lầm tưởng chúng ta là đồng loại".

Ọe!.

Nghe thế, Qua Long lại b·ịt mũi, hắn tự nhận mình chẳng phải là kẻ sạch sẽ gì cho cam, nhưng chơi dơ như thế này, đây là lần đầu tiên.

Sau một lúc lấy lại bình ổn về mặt cảm xúc, hắn mới gặng hỏi.

"Sao lúc trước ngươi không dùng sớm, Dị thú tưởng là đồng loại, như thế chẳng phải chúng ta sẽ đi nhanh hơn?".

"Không được, cái này chỉ hiệu quả khi có rất nhiều loại Dị thú vì hỗn loạn mà ở chung một chỗ, lúc ấy nó có thể sẽ bỏ qua chúng ta, còn nếu dùng lúc bình thường, khi đi qua lãnh thổ của từng con Dị thú một, nó vẫn tấn c·ông ngươi vì sợ tranh đoạt lãnh địa, còn nếu chẳng may loại nước tiểu ngươi dùng là thiên địch của nó, vậy thì nó càng tấn c·ông ác liệt hơn nữa".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!