Vô Ngân về tới nhà của mình ở phía Đông Kinh thành Lai Châu, tuy là Phó đoàn trưởng chức cao vọng trọng nhưng nhà của hắn quả thực rất nhỏ, nó tọa lạc trên một khu đất khoảng chừng ba trăm mét vuông, bao bọc xung quanh là hàng rào bằng gạch đỏ. Kẹt….
Cánh cửa cũ kỹ có ch·út xập xệ mở ra, một vài mảnh sơn vì bong tróc mà bám vào bàn tay Vô Ngân. Đưa mắt liếc nhìn một lượt, hắn thầm cười khổ, lần đầu tiên trong ba năm, hắn trở về nhà với một tinh thần minh mẫn.
Những năm qua, tâ·m trí hắn như treo lơ lửng cành cây, đến cái cổng nhà mình sơn màu gì hắn còn không biết.
Bước vào bên trong, một căn nhà nhỏ màu vàng nhạt hiện ra trước mặt. Trên bức tường gỗ, một vài chỗ đã bị mối mọt ăn sâu vào. Ai mà ngờ được, một nơi tồi tàn đến như vậy lại là nhà của một vị tướng lĩnh cấp cao trong quân đội.
Nhà Vô Ngân chỉ vỏn vẹn một trăm mét vuông, phần đất trống còn lại năm xưa hắn chỉ dùng để trồng rau và một vài cây Linh thụ cấp thấp.
Không phải chế độ đãi ngộ của Sư đoàn Sát Mộc kém, mà là hắn thực sự không thích sống trong biệt phủ như những tướng lĩnh khác, nhà hắn cũng chẳng có lấy một tỳ nữ để hầu hạ, một phần là hắn tiếc tiền, còn lại là bởi hắn đã quen với cuộc sống tự lập và giản dị từ lúc nhỏ.
Vào bên trong, Vô Ngân quẳng bọc thuốc lên bàn. Chẳng còn bận tâ·m đến những thứ xung quanh, hắn vội bước tới chiếc giường thân thuộc của mình.
Mọi khi, Vô Ngân sẽ phi lên giường rồi đ·ánh một giấc ngon lành cho tới sáng. Nhưng giờ này hắn nào còn tâ·m trí để mà ngủ nữa chứ, người ta đã kề con dao sát gáy rồi, hắn biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Thứ mà hắn có hiện tại chính là sự điềm tĩnh đến đáng sợ của mình.
Chạy thì chắc chắn sẽ phải chạy rồi, nhưng điều làm hắn nghi hoặc nhất lại là cái cách Lý Chiến muốn giết mình, bởi nó quá rườm rà.
Vô Ngân ngồi phịch lên giường, đôi mắt chầm chậm khép lại, hắn muốn sắp xếp lại trí nhớ của mình một ch·út, những câu nói hắn nghe lén được của Liễu Tam và Qua Long tối hôm qua không ngừng lật đi lật lại trong trí óc, là từng câu, từng chữ một.
Khoảng chừng ba mươi ph·út tịnh tâ·m, chợt đôi mắt Vô Ngân mở ra, sâu trong đáy mắt lập lòe một tia minh ngộ. Vô Ngân đứng dậy, đi thẳng một mạch đến thư phòng của mình. Phịch.
Cặp m·ông quá khổ rơi mạnh vào mặt ghế, vô số bụi mịn bị thổi tung, làm chúng bay tán loạn vào trong không khí. Vô Ngân đưa tay với lấy giấy b·út có sẵn trên bàn. Thời khắc này vô cùng quan trọng, hắn cần ghi ra một vài thông tin để lần nữa chứng minh phán đoán của mình lúc trước.
Cầm cây b·út làm bằng than tre trên tay, Vô Ngân bắt đầu điểm lên từng sự kiện, hắn viết một loạt câu hỏi lên giấy. Kì dị hơn, chính hắn tự viết cho mình những câu trả lời được xem là thỏa đáng.
"Một: Điểm trùng hợp của ta và cái tên đã ch. ết trước đó là gì? Chúng ta đều là người của Sát Mộc, đều bị trọng thương, đều bị mất đi Mộc hồn, đều được sống nhàn nhã cho đến ngày phải ch. ết, và hơn thế nữa, chúng ta đều không đề phòng đồng đội của mình".
"Hai: Tại sao không sớm, không muộn, nhất định phải bảo vệ ba năm rồi mới giết? Vì ta phải ít nhất sống được ba năm, nếu ch. ết trước ba năm, kế hoạch của Lý Chiến sẽ sụp đổ.
Nếu liên quan đến vấn đề thời gian một cách chính xác như vậy, thì có thể phỏng đoán rằng: nó hẳn dính dáng đến một bí mật nào đó mà Lý Chiến hắn phải mất tới ba năm chuẩn bị mới có thể hoàn thành.Ba: Tại sao phải đích thân Lý Chiến ra tay mà không phải ai khác? Vì Lý Chiến đã chuẩn bị ba năm, việc tự tay giết mình có liên quan đến thứ hắn đã chuẩn bị. Hoặc nói, hắn muốn trực tiếp làm một thứ gì đó lên thân thể ta mà người khác không thể làm được
". Viết kín một mặt giấy, tay Vô Ngân vẫn không dừng lại, hắn vội lấy một tờ giấy khác đặt lên. Lần này hắn viết tất cả những gì mình biết về vị Sư đoàn trưởng"đáng kính- Lý Chiến.Lý Chiến, cường giả Hóa Hình, ba mươi tám tuổi, người này tâ·m tính trầm ổn, một thân hùng tráng đầy chính khí, sống hết mình vì huynh đệ, gia nhập Sát Mộc sư đoàn năm hai mươi tuổi, lúc ấy hắn mới tu vi Kết Mộc.
Chỉ trong năm năm, hắn bắt đầu thăng quan tiến chức, với tu vi Kết Linh từ một tên lính quèn hắn được đề bạt lên chức vị Đội trưởng. Tiếp đó, trong năm năm lại từ Đội trưởng mà mạnh mẽ trở thành Phó đoàn trưởng, lúc ấy Mộc hồn của hắn đã đạt tới Kết Tinh.
Vậy mà chỉ sau ba năm, tức năm ba mươi ba tuổi, hắn đã tiến giai đến Hóa Hình, sự kiện ấy làm rúng động cả kinh thành, người người xưng tụng hắn là thiên tài của Đế quốc Mộc Long.
Và hai năm sau, rốt cuộc hắn cũng được bổ nhiệm làm Đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn. Quả thực, nếu hắn là thiên tài tu luyện thì hai mươi tuổi sao chỉ vỏn vẹn ở cảnh giới Kết Mộc được, nếu so với các thiên tài khác thì quả là một trời một vực.
Vậy nên, để lý giải việc hắn tiến cấp nhanh như vậy chỉ có thể là do đặc thù c·ông pháp tu luyện hoặc Mộc hồn của hắn có c·ông năng gì đó rất đặc biệt.
Nhắc tới Mộc hồn, Lý Chiến lại không sở hữu Mộc hồn chiến đấu đơn thuần như những người khác trong quân đội, Mộc hồn của hắn là Ngũ Diện Linh Thụ xếp hạng 2133 trong Linh Thụ Bảng, cái đặc biệt của Mộc hồn này là có thể sao chép năm loại Mộc hồn của người khác trước lúc chiến đấu, nhưng bù lại hiệu quả sức mạnh chỉ đạt bảy phần so với bản gốc.
Cái hay của Lý Chiến là khả năng sử dụng và kết hợp chúng lại với nhau, hầu như Mộc hồn nào hắn cũng có thể sử dụng một cách điêu luyện.
Thử hỏi, kẻ địch sở hữu một Mộc hồn, xem như chỉ có một loại vũ khí trong tay, đằng này hắn có tới năm cái, luận về thực chiến, hắn luôn chiếm ưu thế trước địch thủ, bởi lẽ chiêu thức hắn dùng rất khó lường, vô cùng biến hóa.
Vậy nên, địch thủ của hắn đa phần đều bị bối rối, rơi vào thế hạ phong khi phải đối đầu với hắn.
Từ ấy, nói lên Lý Chiến không chỉ là một kẻ thân kinh bách chiến mà còn sở hữu vốn hiểu biết sâu rộng về Mộc hồn
". Vô Ngân lấy b·út khoanh tròn một vài dữ kiện khả nghi ghi trên giấy, lần này hắn muốn dựa vào lý trí của mình để xem xét vấn đề chứ không dựa vào phán đoán bằng linh cảm nữa. Sau một hồi, ánh mắt hắn bỗng nhiên sắc lẹm, dường như hắn đã nắm chắc đáp án mà mình muốn tìm."Lý Chiến đại nhân, ngài đúng là đủ hung ác, sự nhẫn nại của ngài khiến Vô Ngân ta đây phải cam bái hạ phong".
Vô Ngân thì thầm trong miệng, sát ý của hắn tỏa ra bức người, cả căn phòng bỗng chốc còn lạnh hơn tiết trời mùa Đông ở bên ngoài nữa.
Nhưng rồi hắn cũng đành thu lại sát ý của mình, hắn biết giờ mình chỉ như con chuột chạy vòng vòng trong rọ, làm loạn chỉ ch. ết sớm hơn mà thôi, mục tiêu trước mắt bây giờ vẫn phải là sống sót chạy thoát khỏi cái rọ này cái đã.
Mọi phán đoán hay suy luận Vô Ngân đã làm hết rồi, giờ chỉ còn một bước nữa thôi, đó là kiểm chứng, hắn r·út gọn các sự kiện cũng chỉ để phục vụ cho bước này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!