Chương 29: Dị Thú Triều Nguyên (Trung)

"Ba La Mật … một giọt, Bồ Đào … ba giọt, Phù Dung … hai giọt, Phù Tang … một giọt".

"Uất Kim … ba giọt, Hạn Liên Thảo … hai giọt, Thiên Căn Thảo … năm giọt".

"Bạch Mao Căn … năm giọt, Hoàng Cúc … một giọt, Trư Ma … một giọt, Dương Tử Tô … ba giọt" …

Âm thanh của Vô Ngân chậm rãi mà thanh thoát vang lên giữa núi rừng. Miệng hắn nói tới đâu thì ngón trỏ cũng di chuyển đến đó, lần lượt các chai dược mộc trên tảng đá được điểm tên.

Điệu bộ của hắn vô cùng nhàn nhã, nhưng nét mặt hắn lại vô cùng tập trung, bởi hắn đang điều chế một loại mộc dược mà tất cả sinh v·ật trên thế gian đều thèm muốn

- Nhất Dụng Trùng Thiên

- Khai Linh Mộc.

Đúng như cái tên đầy sự kiêu ngạo của nó, một lần sử dụng sẽ lên tới trời, vì nó có thể khiến cho bất cứ Dị thú nào đều có thể Khai mở linh trí, thứ mà chỉ có Thần thú mới được phép sở hữu.

Trong điển tịch lưu lại, chỉ những Thần thú sau khi ăn Thần thụ xếp hạng từ 1 đến 100 mới có thể sở hữu linh trí, còn lại chỉ có thể gọi là Dị thú mà thôi.

Nhưng trời đất bao la, thiên tàng địa bảo gì mà chẳng có, Khai Linh Mộc nằm trong số đó, nó là một loài cây nhưng chẳng phải là cây, bởi nó không mọc ra từ mặt đất, cũng chẳng hình thành từ mầm giống nào cả.

Nó là sự kết hợp ngẫu nhiên giữa các loại Thần thụ khác nhau trong thiên địa, sau khi chúng nó ch. ết đi cùng một chỗ, thân xác bị hũ hóa, vì thế mà mộc lực bị tràn ra ngoài mà hòa trộn vào nhau, thêm vào đó là các điều kiện thời tiết như nắng, mưa, sấm sét …, sau hàng ngàn năm biến hóa, từ hỗn hợp ấy mọc lên một loài cây gọi là Khai Linh Mộc.

Dị thú nào may mắn cắn nuốt nó, không khác gì cắn nuốt tinh hoa của trời đất, được cả thiên địa chúc phúc mà mở mang được linh trí, đường đường tiến hóa thành một con Ngụy Thần Thú.

Loài người cũng hoàn toàn có thể phục dụng chúng, nhưng c·ông hiệu chẳng bằng một góc khi sử dụng cho Dị thú. Nhưng Khai Linh Mộc vẫn là một kỳ trân dị bảo của thế gian, bởi nếu đem nó cho một kẻ khù khờ sử dụng, chẳng mấy chốc kẻ đó tỉnh táo đến lạ thường, cảm nhận về cuộc sống trong mắt hắn cũng sẽ khác.

Thế nhưng Khai Linh Mộc nào đâu dễ kiếm như vậy, nếu có, thì nó cũng ẩn dấu từ trong rừng sâu, còn chưa đến lượt con người phát hiện thì đã nằm gọn trong bụng Dị thú rồi. Chỉ có những trường hợp may mắn lắm thì mới lọt vào tay loài người.

Trái với một Vô Ngân tiên phong đạo cốt, Qua Long hoàn toàn ngược lại. Trước mặt hắn là mười cái bình rỗng, Vô Ngân cứ đọc và chỉ tay đến loại mộc dược nào là hắn sẽ lấy và nhỏ vào những cái bình rỗng đã chuẩn bị sẵn.

Lúc này hắn như một tên học việc phụ tá cho Vô Ngân, tuy có lúc còn hơi lóng ngóng, nhưng bàn tay hắn nhờ vào sử dụng ám khí thường xuyên nên các thao tác vô cùng tinh chuẩn, hắn ép mình phải tập trung như đang đ·ánh trận, bởi những thứ hắn đang làm không khác gì đang mở ra một con đường sống của mình và Vô Ngân.

Từng giọt chất lỏng mộc dược khác nhau được thêm vào mười cái bình chứa nhỏ. Cứ thêm một loại mộc dược vào đó, hỗn hợp chất lỏng sẽ sôi lên sùng sục, có lúc thì bốc khói, lúc thì phả ra một cái mùi cực kỳ tanh tưởi, mỗi giọt mộc dược được thêm vào là nó lại thêm một tầng biến hóa.

Nhưng chắc chắn có một điểm chung, đó là mỗi lúc mộc lực trong hỗn hợp ấy càng trở nên nồng đậm.

Qua Long lần đầu được trải nghiệm c·ông việc của của một Mộc Luyện Sư, ấn tượng đầu tiên của hắn là quá đơn giản, chỉ pha trộn với nhau là được, nhiều khi hắn còn lầm tưởng, không cần Vô Ngân thì hắn làm cũng được.

Nhưng rồi giấc mộng học làm một Mộc Luyện Sư của Qua Long tập sự chẳng mấy chốc mà vỡ vụn. Mười bình hỗn hợp mộc dược trước mặt hắn là mười c·ông thức khác nhau, tuy tất cả đều được tạo thành hai trăm loại mộc dược, nhưng thứ tự cho vào đều khác nhau.

Đến cả cái tên của chúng nó giờ này hắn còn chưa thuộc hết, chưa kể cứ một giọt loại này, ba giọt loại kia, làm sao mà hắn nhớ cho được.

Chẳng mấy chốc, thanh â·m của Vô Ngân cũng dừng lại, mười bình hỗn hợp mộc dược đã hoàn thành. Một mùi thơm thoang thoảng đ·ánh sâu vào tinh thần của hai người Vô Ngân và Qua Long.

Mỗi một bình đều có màu sắc và mùi đặc trưng riêng biệt, nhưng chúng nó đều toát ra một nguồn mộc lực cực lớn, mới cảm nhận, còn tưởng mình đang đứng ở một cái mỏ khai thác Mộc Ngọc.

Trên trời, một số con chim đã kéo đến theo bản năng, chúng không ngừng lượn vòng trên không trung, ánh mắt tỏ ra thèm thuồng mà nhìn xuống dưới đất.

Xong rồi hã?.

Qua Long dùng vạt áo quẹt đi lớp mồ hôi trên trán, hắn phấn khích hỏi Vô Ngân, dù gì thì hắn cũng góp một phần c·ông lao trong việc này.

Vẫn chưa.

Vô Ngân mang một sắc mặt hơi tái mét trả lời. Để điều chế Khai Linh Mộc, trí lực của hắn đã được vận dụng tối đa, lúc này hắn còn hơi chóng mặt.

Hắn đi đến từng cái bình mộc dược, hết nhìn rồi lại ngửi, sau một lúc, thấy mọi thứ đều có vẻ ổn thỏa, hắn mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

"Theo thứ tự từ trái qua phải, đổ lần lượt các bình mộc dược vào nhau, mỗi lần cách nhau hai hơi thở, không được quá nhanh, cũng không được quá chậm. Xong bước này, Nhất Dụng Trùng Thiên - Khai Linh Mộc sẽ xuất thế".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!