Sát Mộc sư đoàn theo mệnh lệnh của Lý Chiến mà bắt đầu triển khai lực lượng đâ·m mạnh vào Cúc Phương sâ·m lâ·m, họ quyết lập các rào chắn bằng người, theo kế hoạch truyền xuống, cứ cách hai mươi mét sẽ là một tổ đội năm người thủ h·ộ và quan sát, nó sẽ kéo dài và giăng thành một hình tròn bao quanh lấy vị trí đã phát hiện pháo sáng truyền tin.
Cũng bởi vậy mà vô số trận chiến lớn nhỏ diễn ra giữa người và Dị thú, loài người với lợi thế về số lượng, không ít Dị thú đã bị thanh trừ, nhưng không phải cuộc chiến nào loài người cũng giành chiến thắng, có những nơi họ phải giao tranh với cả Dị thú cấp 5, Sát Mộc sư đoàn phải cử đến hai vị Phó đoàn chủ tu vi Hóa Hình sơ kỳ của Sát Mộc sư đoàn làm chủ chiến, và cùng liên thủ với mười vị đội trưởng mới miễn cưỡng đuổi được con Dị thú đó ra khỏi lãnh thổ của mình.
Mệnh lệnh của Lý Chiến chỉ cho đúng một giờ để triển khai đội hình bao vây, cấp dưới của hắn nào có thời gian để do thám địa hình, Sát Mộc sư đoàn cứ như vậy mà lạm dụng sự sát phạt của mình để mở ra một con đường bao vây lấy Vô Ngân."Cúc Phương vượn hú, quạ kêu, Hang hùm, ổ rắn chớ trêu vào người. Vạn hoa Linh thụ khẽ cười, Sa chân lỡ bước, máu tươi tưới rừng."*
Sát Mộc sư đoàn càng liều mạng xông vào hiểm địa Cúc Phương sâ·m lâ·m, h·ậu quả gánh chịu càng lớn, số lượng binh sĩ tử thương tăng lên một cách nhanh chóng.
Trong cuộc hành quân yêu cầu phải thần tốc như này, Sát Mộc sư đoàn đang phải trả một cái giá quá lớn, đã gần chín trăm binh sĩ tinh nhuệ hy sinh, hơn hai ngàn binh sĩ thân mang trọng thương mà phải thối lui khỏi rừng.
Chưa kể, một số thế lực thân với Lý Chiến và vô số tổ đội đ·ánh thuê cũng tham gia hỗ trợ hòng kiếm một chén canh, nhưng hiệu quả của bọn hắn đem đến lại không bằng một góc của quân đội chính quy, nhiều nhóm người do thế lực gia tộc cử đi đã bị đoàn diệt, không ch. ết vì lạc vào ổ Dị thú, thì cũng ch. ết vì lỡ bước vào vùng rừng trũng có chứa khí độc, cái khung cảnh sinh ly tử biệt, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh liên tiếp diễn ra, tiếng khóc than, ai oán vang vọng cả một góc rừng.
Lý Chiến chủ trì cuộc vây quét liên tục phải nghe tin dữ báo về, nhưng đâ·m lao thì phải theo lao, cái vỏ bọc
"Thà ch. ết cũng phải bắt bằng được phản đồ" giờ đã trở thành một câu cửa miệng của hắn mỗi lúc chỉ huy, nhằm che đi cái ý đồ mưu lợi cá nhân của mình, hắn không ngừng tự trấn an chính mình:
"Cái ch. ết của các ngươi hoàn toàn không vô nghĩa, các ngươi chính là c·ông thần để Lý Chiến ta có thể đề thăng tu vi lên Hợp Thể sơ kỳ, ở dưới suối vàng, các ngươi hoàn toàn có thể tự hào khi từng được phụng sự cho một vị cường giả như ta".
Tam hoàng tử cũng từ miệng thuộc hạ mà nghe ngóng được rất nhiều thông tin. Tuy Lý Chiến đang lạm dụng quyền hạn của mình để làm việc, Tam hoàng tử là cấp trên trực tiếp quản lý, nhưng giờ đây hắn chỉ mắt nhắm mắt mở mà ngồi xem kịch.
Hắn thầm đắc ý:
"Đống phân mà Lý Chiến ngươi tạo ra càng lớn, thì ngươi càng khó thoát khỏi bàn tay của ta".
Cuối cùng, trong trận truy quét vô nghĩa này, người được lợi nhất lại là hai kẻ mang trong mình tư lợi cá nhân.
Kẻ cầm quyền thì phát động chiến tranh, người lính thì chiến đấu và … ch. ết.
Tin tức Vô Ngân giết hai trong bốn người Tứ Hoàng đã được lan rộng, một truyền năm, năm truyền mười, làm hoang mang tất cả các binh sĩ Sát Mộc sư đoàn cũng như các thế lực đang giúp đỡ Lý Chiến vây quét.
Tuy nhiên, bọn chúng đều không tin rằng Vô Ngân đã bị phế đi Mộc hồn mà đả bại được Tứ Hoàng, đó là điều bất khả thi.
Bắt đầu có những tin tức bị tam sao thất bản mà phát ra, càng truyền đi nó càng sai lệch với sự thật, cho đến khi Vô Ngân trong miệng của một kẻ nào đó đã trở thành một vị cường giả có tu vi Hợp giới sơ kỳ của Mộc Nhân Giả, đã hoàn toàn biến thành hình người, hắn ẩn dấu tu vi để lẫn vào Mộc Long đế quốc, bản thể của hắn chính là một ma thần Cổ thụ, các vụ bắt cóc ăn th·ịt người trong mấy năm này ở kinh đô đều từ hắn mà ra.
Còn có cả những tin tức biến Vô Ngân thành một đứa con của trời đất, hắn lạc vào Cúc Phương sâ·m lâ·m mà đạt được kỳ bảo, khôi phục tất cả tu vi lúc trước mà dễ dàng chém giết Tứ Hoàng.
Lúc này, thực lực của Vô Ngân trong miệng thiên hạ đã được nâng lên một tầng cao mới, khiến cho họ trở nên dè chừng hơn. Nhưng mọi thứ đang diễn ra không hề dừng lại, cuộc truy quét liều mạng này vẫn cứ mạnh mẽ mà diễn ra, bởi số tiền thưởng truy nã Vô Ngân đã lên tới Năm trăm viên Mộc Ngọc rồi.
Tiền tài quả nhiên luôn là một thứ khiến con người ta phải mờ mắt.
………………
Ở một góc rừng nọ.
"Nghỉ ch·út! Nghỉ ch·út! Hộc h·ộc!"
Qua Long nằm bệt xuống đất mà hổn hển nói.
Vô Ngân cả người ướt đẫm mồ hôi, nhìn thấy Qua Long nằm như một con chuột ch. ết dưới đám lá khô mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Sau ba giờ liên tục trèo đèo lội suối, hết đi phương bắc lại quẹo phương đông, phương thức di chuyển này hết sức dày vò hai người bọn họ. Nhưng trách sao được, nếu cứ một đường hướng về phương bắc mà đi, thì chắc họ chỉ còn hai cái bộ xương không hoàn chỉnh.
Vô Ngân dựa vào kinh nghiệm của mình mà né đông, tránh tây, nhiều khi bọn hắn còn phải đi lùi lại một quãng đường khá xa để vòng qua một cái ổ Dị thú. Bởi cũng nhờ vậy, ngoài thời gian ra, cái thứ họ phải trả nhiều nhất đó là cái mệt, chứ không phải là cái mạng của mình.
Vô Ngân vứt cho Qua Long một cái đùi gà rừng và một bình rượu, hai người tranh thủ nghỉ mệt mà lấp đầy cái dạ dày. Cách uống rượu của Vô Ngân thì không như lúc trước nữa, hắn chẳng dám đợi cơn nghiện đến rồi mới lấy Trúc Mỹ Nhân ra uống, hiện tại cứ cách một canh giờ hắn sẽ nốc nửa bình rượu nhỏ, rất may cũng vì thế mà cơn nghiện rượu quái đản kia không còn hành hạ hắn nữa, bù lại, hơi thở của hắn lúc nào cũng tràn ngập hơi men.
Lúc hai người đang ăn dở, bỗng gần đó có â·m thanh từ bụi rậm phát ra.
Xoạt … xoạt … xoạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!