Nhìn hai huynh đệ còn sót lại của Tứ Hoàng dần biến mất về hướng Nam Cúc Phương sâ·m lâ·m, Vô Ngân như tr·út được áp lực trong lòng.
Trận chiến đầy hung hiểm này từ đầu đến cuối Vô Ngân chỉ được thi triển đúng ba chiêu, một chiêu lái chủy thủ giết Hoàng Tam, một chiêu chẻ đôi đầu Hoàng Nhất, và một chiêu chém bay cánh tay của Hoàng Nhị.
Thời gian từ lúc Qua Long phóng thanh chủy thủ màu bạc cho đến khi Vô Ngân thi triển liên tiếp ba chiêu kia chỉ chưa đầy năm giây. Cường giả đ·ánh nhau, định đoạt số mệnh chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ.
Vô Ngân lê cái thân xác vô cùng mệt mỏi của mình đi về phía Qua Long, từng bước đi của hắn lúc này vô cùng nặng trĩu.
Qua Long thì chẳng khá hơn Vô Ngân là mấy, sau khi thi triển một đại sát chiêu, mộc lực trong người hắn như bị ép khô, hắn bị thoát lực mà nằm chèo queo trên mặt đất.
Đại sát chiêu này của Qua Long chỉ mới được sáng tạo ra mà thôi, cũng nhờ mấy ngày đi chung với Vô Ngân, tên kia đã gợi ý cho hắn rất nhiều về cách vận dụng Mộc hồn sao cho hiệu quả, bởi cách tấn c·ông cũ của hắn quá đơn điệu, quá dễ bắt bài.
Thế là một đại sát chiêu Ngươi Né Hộ Ta ra đ·ời, tuy cách thức phát lực giống như cũ, nhưng khác ở chỗ Qua Long có thể đột ngột thay đổi quỹ đạo bay của chủy thủ màu bạc, dù chỉ một ch·út thôi nhưng chắc chắn sẽ tạo ra bất ngờ lớn cho đối thủ.
Đó là lý do tại sao Tứ Hoàng hai lần thất bại trong việc truy cản thanh chủy thủ của Qua Long, khiến bọn chúng phải từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tạo ra lỗ hổng tâ·m lý để Vô Ngân lật ngược thế trận.
Còn tại sao lại có cái tên Ngươi Né Hộ Ta thì là do Vô Ngân trong lúc say xỉn mà đặt cho, Qua Long có phần hơi tủi thân với cái tên củ chuối ấy, nhưng biết làm sao được, người ta có c·ông lớn trong việc hướng dẫn hắn sáng tạo ra một đại sát chiêu mà, hắn chỉ thầm dặn chính mình là sẽ không bao giờ hô cái tên ấy lên trong lúc thi triển là được.
Vô Ngân lúc này đã vác Qua Long lên vai mà tiếp tục chạy về hướng Bắc. Hoàng Ngũ đã bắn pháo tín hiệu, Vô Ngân không muốn vì một ch·út chần chừ mà lại hãm sâu trong một trận chiến khác nữa, bởi hắn và Qua Long đã hoàn toàn kiệt sức.
Khi đi được một quãng đường trong im lặng, Qua Long nằm ở trên vai mới bắt đầu mở miệng hỏi.
"Làm sao ngươi lại muốn ta phóng nó về ngươi chứ không phải là bọn hắn? Như vậy sẽ rất nguy hiểm".
Vô Ngân vừa thở hồng h·ộc, vừa nói.
"Bọn chúng có Tương Liên Linh Thụ, rất khó để cho ngươi giết, tuy ngươi có thể thay đổi quỹ đạo bay của chủy thủ, nhưng ta không dám cược. Ngươi chỉ có thể thi triển đại sát chiêu duy nhất một lần nên chúng ta chỉ có đúng một cơ h·ội mà thôi.
Phải đưa ta vào chỗ ch. ết thì bọn chúng mới lộ ra sơ hở tâ·m lí, hôm nay bọn chúng thua không phải vì ta hay là ngươi tài giỏi hơn, mà chính là thua dưới một chữ Tham mà thôi.Tham?
". Qua Long vô thức hỏi lại."Đúng, là tham số tiền thưởng kia, ta ch. ết bọn hắn sẽ không được gì cả, vì bắt buộc phải cứu ta nên trận thế mà bọn chúng khổ c·ông bày ra lúc đầu bị rối loạn, chỉ lúc đó ta mới nắm chắc phần thắng".
Nghe Vô Ngân trả lời một cách ung như vậy thôi, nhưng Qua Long biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào. Vô Ngân tuy không tự cho mình là tài giỏi, nhưng theo Qua Long thấy, Vô Ngân quả thật là một kẻ đại tài trong chiến đấu, trong t·ình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà hắn còn tính kế cả bốn người kia, lợi dụng cả tâ·m lý và thực lực để mà chiến thắng, trong khi hắn còn là một kẻ chẳng có Mộc hồn trong tay, một kẻ đáng sợ như vậy liệu thế gian này còn tồn tại kẻ thứ hai nào hay không?
Qua Long ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên cười to mà nói.
"Tự nhiên, ta có cảm giác như đang cưỡi một con mãnh long dưới chân, phúc phận này phải ba đ·ời, ba kiếp mới tu được, ha ha ha".
Vô Ngân thở đã không ra hơi nữa rồi, hắn nào nghe ra được là Qua Long đang khen mình là rồng, là phượng:
"Khốn kiếp! ngươi xem ta là v·ật cưỡi à?".
Tức thì, Vô Ngân vứt luôn Qua Long về một thân cây đằng trước, cũng may lúc này Qua Long đã phục hồi đôi ch·út cơ năng rồi, đồng thời khinh c·ông của hắn cũng không tệ lắm, hắn đạp hai chân lên thân cây rồi mới nhẹ nhàng tiếp đất.
Vô Ngân chỉ hừ nhẹ, cái thân hình đầy mỡ ngã xuống một gốc cây gần đó, hắn móc bình rượu ra mà uống.
"Một đao kia sao ngươi không chém ch. ết luôn tên Hoàng Nhị mà chỉ phế một cánh tay của hắn? Bớt được một địch nhân là bớt đi một nỗi lo".
Qua Long lại gần Vô Ngân, hắn ngồi bệt xuống bên cạnh mà hỏi.
"Ta cũng muốn lắm, nhưng mà làm không được. Mẹ nó! Ngươi nghĩ mà xem, cứ ba giây là thằng đó lại nhằm vào nách ta mà đâ·m một lần. Mấy trăm nhát liền như vậy, thử hỏi ngươi có tức không?".
Nói xong lời này, miệng của Vô Ngân còn nghiến lên ken két, hắn thầm hận sao mình không nhanh tay chém thêm một đao vào cái nách còn lại của Hoàng Nhị.
Qua Long thử đặt mình trong t·ình cảnh của Vô Ngân mà cũng thấy ê cả răng, theo phản xạ của bản năng, hắn dùng cánh tay kẹp sát cái nách của mình lại.
Nếu là hắn, chắc chắn cái nách của tên kia phải bị cắm ít nhất mười thanh chủy thủ vào đó mới có thể tr·út hết được cơn uất nghẹn này.
……………….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!