"Ngũ đệ! Cẩn thận! Chỉ cần cố thủ, chúng ta sắp xử lý xong tên Vô Ngân rồi".
Âm thanh của Hoàng Nhất ở gần đó mà vọng lại, sau khi cảm nhận được có một nguồn mộc lực kinh khủng đang h·ội tụ trên người Qua Long, hắn rất lo lắng cho sư đệ của mình. Như hiểu ý của Hoàng Nhất, hai người còn lại cũng bắt đầu xuất kiếm với tốc độ nhanh hơn, bọn chúng muốn tốc chiến tốc thắng.
Sau khi phát hiện khí tức tỏa ra từ Qua Long cực kỳ nguy hiểm, mộc lực của Hoàng Ngũ lúc này được vận dụng toàn bộ, cả thân người hắn chuyển về tư thế phòng ngự, hắn đoán Qua Long vì quá lo cho Vô Ngân nên đã rơi vào t·ình thế cá ch. ết lưới rách.
Qua Long nắm trong tay hai thanh chủy thủ màu bạc, người hắn hơi nghiêng về phía trước, chân đạp mạnh xuống đất mà bay về một phía, hắn muốn chọn một góc độ phù hợp để tấn c·ông.
Chợt thân hình Qua Long dừng lại, lấy chân phải làm trụ, hắn xoay hai vòng tại chỗ để tụ lực, sau đó phóng mạnh chủy thủ về phía Hoàng Ngũ.
Rít … Rít.
Hai thanh chủy thủ màu bạc một trước một sau lao như chớp hướng về Hoàng Ngũ, tiếng rắn rít dài trong gió như â·m thanh đòi mạng.
Hoàng Ngũ tụ lực đã đủ, trong đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh của hắn, quỹ đạo của hai thanh chủy thủ trong nháy mắt đã bị nhìn thấy, đôi tay cầm chặt lấy thanh trường kiếm, hắn thầm tính toán chỉ trong một kiếm có thể chém bay hai thanh chủy thủ kia.
Cheng.
Tiếng kim loại va chạm, Hoàng Ngũ chém trúng thanh chủy thủ đầu tiên, quỹ đạo đường chém của hắn không thay đổi, vẫn hướng về thanh chủy thủ thứ hai.
Nhưng cảm giác không ổn liền bao phủ lấy Hoàng Ngũ.
"Quá nhẹ! Chẳng lẽ là hư chiêu?"
Sau khi khi tiếp xúc với mũi kiếm của Hoàng Ngũ, thanh chủy thủ thứ nhất không còn mang trên mình màu bạc nữa, con rắn trên đó đã bị hư hóa từ lúc nào, nó trở về với màu đen nguyên thủy của mình. Lúc này nó không khác gì một thanh chủy thủ bình thường, lực lượng chứa trong nó cũng không như trước.
Sau khi bị Hoàng Ngũ đ·ánh trúng, nó tức thì bị văng ra ngoài chứ không gây được một áp lực gì cho hắn cả.
Trò vặt vãnh.
Hoàng Ngũ tỏ ra khinh bỉ, cho rằng Qua Long lắm trò, hắn đoán thanh chủy thủ thứ hai mới là đại sát chiêu dành cho hắn.
Đường kiếm của Hoàng Ngũ vẫn không thay đổi, để đảm bảo, hắn r·út cạn mộc lực trên người để thủ h·ộ bản thân. Nhưng rồi một chuyện kì lạ xảy ra, hắn như không tin vào mắt mình.
Rít … V·út
Thanh kiếm của Hoàng Ngũ chỉ chém vào khoảng không trước mặt, thanh chủy thủ màu bạc bỗng chốc vượt qua bóng kiếm mà hướng tới mi tâ·m của hắn.
"Không! Không thể nào!".
Cảm giác cận kề cái ch. ết khiến tâ·m hồn của Hoàng Ngũ chợt run lên, đầu hắn chỉ kịp xoay qua bên phải theo phản xạ để né tránh, thanh chủy thủ màu bạc vẫn còn cách mi tâ·m hai tấc mà đã khiến da mặt hắn đau rát như bị cào xé.
Mộc hồn Tương Liên Linh Thụ trong người cũng vì vậy mà báo tin cho những người khác trong Tứ Hoàng, trong giây ph·út ngắn ngủi ấy, hành động của cả bốn người Tứ Hoàng như bị khựng lại.
Sựt.
Một â·m thanh ngọt lịm như cắt đứt một thứ gì đó vang lên, nhưng chỉ là một tia máu bắn ra từ khóe tai của Hoàng Ngũ.
"Hụt … Hụt rồi! Ta né được".
Cơn đau truyền tới đại não của Hoàng Ngũ, báo hiệu hắn từ cõi ch. ết trở về, chỉ trong một tíc tắc nhỏ thôi, hắn cảm giác như mình đã đi được một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi.
Cả bốn người Tứ Hoàng tưởng chừng được thả lỏng trong ph·út chốc, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến cả bốn người đều thất kinh.
Chủy thủ bạc sau khi đâ·m hụt mục tiêu, nó vẫn bay rất nhanh về phía sau Hoàng Ngũ, nhưng phía sau hắn vẫn còn một người nữa, đó là Vô Ngân.
Rít … Rít … Rít.
Con rắn bạc gào thét trong không khí, dường như mỗi lúc một nhanh. Nó hướng thẳng đến h·ậu tâ·m của Vô Ngân, lúc này tên mập kia đang phải chống đao xuống đất mà thở dốc, nào có để ý được thanh ám khí đi lạc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!