Chương 23: Lộ tung tích, đụng độ Tứ Hoàng (thượng)

Sáng sớm, từng tia nắng lách mình len lỏi qua những tán lá, cơn gió lạnh thổi nhẹ, khẽ làm những cành cây đung đưa theo nhịp. Trong ánh sáng dịu dàng của bình minh, một chú chim nhỏ xinh xắn đứng đứng tít trên ngọn cây.

Bộ lông của nó rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, với những sắc màu tươi sáng như xanh lam, vàng và đỏ. Chú chim hít một hơi thật sâu, rồi cất lên tiếng hót vô cùng trong trẻo, vang vọng khắp núi rừng.

Tiếng hót của chú chim nhẹ nhàng mà đầy sức sống, như giai điệu của thiên nhiên chào đón một ngày mới. Mỗi nốt nhạc phát ra như những giọt sương tinh khiết, nó kết hợp với tiếng lá rì rào và tiếng róc rách của dòng suối chảy từ khe núi đằng xa, tạo nên một bản hòa tấu cực kỳ sống động.

Dưới lớp sương mai còn đọng trên cánh hoa màu tím, chú chim như muốn gửi gắm tất cả niềm vui, sự hy vọng của một giống loài đẹp đẽ.

Phốc.

Bỗng nhiên một cái miệng đen ngòm bao phủ và ôm trọn lấy chú chim, tất cả giai điệu dường như im bặt, có chăng chỉ còn â·m thanh nuốt gọn con mồi trong cuống họng.

Cúc Phương sâ·m lâ·m là như vậy đấy, cái đẹp luôn đi đôi với sự tàn nhẫn, nó chỉ tồn tại và giao thoa chỉ trong một khoảnh khắc.

"Lõm bõm … mệt ch. ết ta mà!".

Một thân hình bê bết máu khẽ rên lên, hắn để cho cả người mình ngã tự do xuống dòng suối cạn, từng vệt máu đỏ thẩm bị nước hòa tan, dòng suối trong veo và tinh khiết giờ này đã bị nhuộm đỏ một màu.

Qua Long đặt lưng xuống dòng suối mát lạnh mà cảm giác khoan khoái, hai tay không ngừng tẩy rửa máu trên người mình. Hắn bị xây xát ngoài da ch·út thôi, còn những vết máu kia thì chẳng phải là của hắn, toàn bộ đều là máu của những Dị thú hắn đã giết.

Sinh tồn thêm một ngày trong Cúc Phương sâ·m lâ·m, hắn đã phải lần lượt đối đầu thêm tới hai con dị thú nữa, tuy ít hơn hôm kia hai con, nhưng cấp độ của Dị thú lại tăng, từ cấp 7 đã thành cấp 6 rồi, tăng một cấp độ mà cứ như độ khó tăng gấp đôi, thể thực và mộc lực của hắn cứ như vậy mà bị hao mòn đến kiệt sức.

Qua Long cố gắng hít thở thật sâu, áp lực cả đêm chiến đấu với Dị thú đang được hắn dần gỡ bỏ, trạng thái căng thẳng mà kích thích làm tinh thần hắn mệt mỏi không thôi.

Nằm giữa dòng suối lạnh ngắt, từng thớ th·ịt của hắn như được xoa bóp bởi một nàng thiếu nữ, mắt hắn dần lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ.

Rồ … Rồ … Rồ.

Nhưng một â·m thanh quái lạ phát ra từ phía sau kéo Qua Long ra khỏi giấc ngủ, hắn hơi ngửa đầu, rướn đưa đôi mắt theo phản xạ nhìn về phía â·m thanh kia.

Hình ảnh một thân hình mủm mỉm bị treo ngược trong mắt Qua Long, thân hình ấy không ngừng lắc lư qua lại theo nhịp điệu của núi rừng, tên kia vẫn làm ra cái tư thế quen thuộc, vừa uống rượu, vừa … đái.

Qua Long thấy vậy liền không quan tâ·m, gạt bỏ sự đề phòng trong lòng, bởi hình ảnh trơ trẽn ấy mấy ngày qua hắn đã thấy nhiều lắm rồi. Hắn lại tiếp tục nhắm mắt lại để tận hưởng từng giây ph·út thư giản ít ỏi này.

Nhưng rồi, Qua Long cảm thấy có cái gì đó sai sai, hắn thấy dòng nước này có vẻ ấm hơn bình thường thì phải, hắn giật mình mà vung người dậy, một thanh chủy thủ đã phóng thẳng về hướng tên mập kia. Hóa ra, tên kia đang đứng ở đầu dòng chảy mà đái, cái thứ hơi ấm ấm này chẳng phải tác phẩm của hắn sao.

Qua Long tức điên lên mà chửi.

"Mẹ kiếp! Vô Ngân! Ngươi bị tiểu đường à? Hết chỗ đái rồi sao?".

Cái thanh chủy thủ kia cũng chẳng bay vào người Vô Ngân, mà lại hướng đến con rồng nhỏ của hắn, Vô Ngân chỉ nhẹ nhàng xách cổ nó lên, vậy là con rồng nhỏ đã thoát ch. ết trong gang tấc.

Vô Ngân trả lời với chất giọng hơi lè nhè.

"Ta nói này Qua Long đại ca, người ngươi đầy máu như vậy, lại xuống nước để tẩy rửa, ngươi ngại sống lâu à? Mùi máu từ dòng chảy sẽ phát tán xuống hạ nguồn, một vài Dị thú thủy hệ mà ngửi được, nó không ngại đường xa vất vả mà chạy lên đây làm th·ịt ngươi đâu".

Vô Ngân lại một lần nữa cảnh tỉnh Qua Long, nhưng nghe như kiểu hắn đang giảo biện để che lấp cái việc đi đái vô ý thức của mình. Nhưng rồi Qua Long cũng im lặng mà gật đầu, lặng lẽ lấy nước suối vào bình, sau đó tự giác đi ra một địa điểm khác mà tắm rửa.

Không biết có phải hắn bị ác cảm với Vô Ngân không, trừ mùi tanh và hôi của máu dị thú, giờ này hắn còn thoang thoảng ngửi thấy mùi khai nữa. Và thế là vừa lau chùi cơ thể, hắn vừa lôi mười tám đ·ời tổ tông nhà Vô Ngân ra mà điểm danh một lượt.

Một lúc sau, trên một hòn đá lớn cạnh bờ suối, hai thân hình một mập một ốm đang nằm phơi mình dưới ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp của trời đông. Sau một đêm bị dằn vặt bởi Dị thú, hai người bọn họ cần được nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.

Qua Long nằm liếc tên mập Vô Ngân đang nhàn nhã ôm bình rượu quý trong lòng, hắn đang có một phỏng đoán táo b·ạo đầu mình. Phải chăng, cái tên Vô Ngân mập ú kia mới là Dị thú, chứ chẳng có một tên bị phế đi Mộc hồn nào mà khỏe đến như vậy.

Tuy thân hình Vô Ngân mập mạp, đi đứng còn có lúc loạng choạng, nhưng đến khi chiến đấu thì sao chứ? Nó trái ngược hoàn toàn, thân hình nặng nề mà lại nhanh như sóc, mập mà vẫn dẻo dai như rắn, không ít lần Qua Long thấy Vô Ngân uốn cong lưng ngược về sau để né chiêu.

Cả mấy ngày đường chém giết Dị thú, Vô Ngân không hề bị thương tổn gì, hơn nữa, chẳng có lấy một giọt máu nào của Dị thú bám được trên người hắn, cho dù phong cách chiến đấu của Vô Ngân chuyên về ám sát và cận chiến.

Trái ngược hoàn toàn với Qua Long, là chiến sĩ tấn c·ông tầm xa cơ đấy, vậy mà cả người hắn đêm qua toàn là máu, chưa kể trên người cũng có vài vết thương nhẹ. Từ ấy nói lên kỹ năng chiến đấu của hai người chênh lệnh đến mức độ nào. Có Mộc hồn thì sao chứ, còn không yếu hơn người ta rất nhiều sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!