Chương 22: Gánh nặng của Qua Long

"Chẳng phải ngươi mới nói chỉ trong ba mươi ph·út nó sẽ tự bỏ đi mà".

Qua Long thắc mắc hỏi Vô Ngân.

"Đúng là như vậy, nhưng có điều ngươi không biết, Dị thú có tính chiếm hữu lãnh thổ rất cao, đặc biệt là rất thù dai, nó bỏ đi nhưng vẫn sẽ rình mò trong chỗ kín theo sau người, chỉ cần có sơ hở sẽ lại tấn c·ông, vậy nên nếu có cơ h·ội thì cứ cố mà giết đi, đỡ phiền phức về sau".

Vô Ngân lúc này không rảnh rỗi như Qua Long, hắn vừa giải thích cho tên kia nghe vừa lật ngược xác con rết lên, Vô Hình Đao trong tay hắn giờ lại như con dao xẻ th·ịt, bàn tay hắn thoăn thoắt như một đầu bếp cừ khôi, từng mảng vảy cứng như thiết giáp trên bụng con rết bị hắn loại bỏ, sau một hồi chọc ngoáy, tay hắn r·út ra từ trong bụng con rết một cái túi mật màu tím to như cái chén.

Hắn quăng về phía Qua Long mà nói.

"Cầm lấy, túi mật của bọn này rất tốt cho việc tăng tiến tu vi của ngươi".

Qua Long cũng chẳng ngại ngùng gì, bắt lấy cái túi mật tanh hôi vừa mới ra lò kia, một tay b·ịt mũi, một tay đưa vào trong miệng mà nuốt trọn.

Một luồng mộc lực cực kỳ thanh khiết xông lên tới tận óc, hắn vội ngồi bệch xuống đất, bắt đầu dùng Mộc hồn điều hòa và hấp thụ nguồn mộc lực thanh thuần kia.

Một lúc sau, trên người Qua Long như muốn phình lên, mộc lực trong cơ thể hắn bị đè nén đến cực điểm, làn da hắn cũng bắt đầu chuyển sang màu bạc đặc trưng của Mộc hồn Truy Tung Linh Thụ.

Phành

Từ trong cơ thể Qua Long, một tiếng nổ nhỏ mà uy lực vang lên, sau một hồi đè nén mộc lực để gây áp lực lên Mộc hồn, hắn cuối cùng cũng thăng cấp, từ Kết Tinh sơ kỳ lên Kết Tinh trung kỳ.

Đây là lần thứ hai hắn được nuốt mật Dị thú rồi, lần đầu hắn thấy hơi sợ sợ nên van xin Vô Ngân mãi, những cuối cùng vẫn bị tên kia ép nuốt vào cho bằng được, nhưng đến khi thấy mộc lực của mình tăng lên một đoạn lớn, hắn vui mừng khôn siết.

Vừa rồi Vô Ngân cho hắn cái túi mật thứ hai, như ngựa quen đường cũ, hắn không do dự mà nuốt vào. Trước đây hắn đã kẹt ở Kết Tinh sơ kỳ một năm trời, tu luyện thế nào cũng không tăng tiến, mà giờ chỉ với hai túi mật Dị thú mà hắn đã phá được bình cảnh tu vi, tâ·m trạng hắn lúc này trở nên hạnh phúc chưa từng có.

Qua Long chầm chậm mở mắt ra, ở cách hắn không xa, một thiếu niên mập mạp ngồi tựa vào một gốc cây lớn, đôi mắt hắn nhìn về nơi xa xăm nào đó, toát lên một nỗi buồn đến kỳ lạ. Qua Long nhìn cái dáng vẻ kia sao mà tiêu điều, sao mà cô độc quá.

Hắn đứng dậy, đi về hướng của Vô Ngân đang ngồi, trong đầu đã soạn ra một sớ văn dài để gửi lời cảm ơn tới Vô Ngân, dù gì cũng nhờ có tên kia mà hắn mới đột phá.

"Không cần cảm ơn ta, hên cho ngươi là Mộc hồn ta đã bị phế, nếu không cũng chưa đến lượt ngươi dùng đâu".

Vô Ngân thấy cái dáng vẻ khép nép như con gái của Qua Long đi tới gần, hắn mở lời châ·m trọc.

Mẹ kiếp!.

Qua Long không biết từ lúc đi với tên này mình đã chửi thề lần thứ bao nhiêu rồi. Bao nhiêu lời hay ý đẹp mà hắn muốn dành cho Vô Ngân lúc này đã bị quăng cho chó gặm.

Hắn thầm chửi trong bụng:

"Thằng này cứ có ch·út men vào trong người là chẳng bao giờ thở ra được một câu tử tế mà".

"Ngươi tài trí như vậy, cớ sao lại để Lý Chiến làm ra cái nông nỗi này?".

Dù bực mình, nhưng không biết sao, nhớ lại cái dáng vẻ cô đơn của Vô Ngân lúc trước, Qua Long có vẻ hơi xót xa, hắn mới cất giọng mà hỏi.

Việc Qua Long đổi chủ đề khiến Vô Ngân khẽ giật mình, hắn trở nên trầm lặng, hắn biết tên kia không phải đang chọc giận mình mà là đang quan tâ·m đến hắn.

Vô Ngân không đáp, chỉ hỏi ngược lại.

"Vậy theo ngươi, tại sao một kẻ tài trí như ta lại không đoán được tại sao ngươi lại cố t·ình giúp ta che giấu cái mảnh giấy kia?"

Câu hỏi này của Vô Ngân làm Qua Long bất ngờ, hắn chưa biết sẽ trả lời như thế nào, bởi trong chuyện đó, tất cả đều xuất phát từ bản chất của một người lính trong lòng hắn, sống trái với bản tâ·m, hắn sống không được.

Là lòng người.

Vô Ngân thấy vẻ lưỡng lự của Qua Long mà trả lời luôn. Hắn lại tiếp lời.

"Kẻ tài trí đến đâu cũng sẽ không bao giờ đoán được lòng người, dù lòng ngươi là con rắn độc đi nữa, thì cũng sẽ có hàng trăm, hàng ngàn con rắn độc khác từng ph·út từng giây nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi đề phòng được sao?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!