Giống như bao đế quốc khác tại Mộc Châu đại lục, diện tích lãnh thổ tại Mộc Long đế quốc đa phần được bao phủ bởi rừng rậm, con người khai hoang để xây dựng thành thị, lập nên đồn điền trồng trọt, chăn nuôi, nhưng phần diện tích mà bọn khai phá quả thực không lớn, còn rất nhiều nơi chưa từng có dấu chân con người đặt đến, đặc biệt là các hiểm địa rừng thiêng, nước độc.
Cúc Phương sâ·m lâ·m được xếp trong năm hiểm địa nguy hiểm nhất Mộc Long đế quốc, đến cả Hoàng thất cũng chẳng biết sâ·m lâ·m này rộng bao nhiêu, bởi nó bắt đầu và kéo dài từ phần cực đông của kinh đô Lai Châu lên tận phương Bắc, nơi mà Mộc Nhân Giả chiếm đóng.
Con đường mà Mộc Long đế quốc mở ra cắt xuyên qua Cúc Phương sâ·m lâ·m không phải là một con đường thẳng tắp như tưởng tượng, nó có phần bo tròn như cánh cung, chếch nhẹ về hướng Đông Nam, Hoàng thất Mộc Long đế quốc chỉ dám khai phá dọc theo bìa rừng bên ngoài Cúc Phương sâ·m lâ·m, bởi để mở ra con đường này họ đã hy sinh không biết bao nhiêu là binh sĩ để truy quét mọi mối nguy hiểm ở đó, nếu cố chấp mở đường theo một đường thẳng, việc giao thương giữa Lai Châu và Chi Lăng tuy sẽ tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, nhưng họ sẽ mãi thủ h·ộ được con đường đó sao, điều đó là không thể, bởi không phải tự nhiên mà Cúc Phương sâ·m lâ·m được xếp trong năm hiểm địa, trừ địa hình cực kỳ hiểm ra, nơi này là nhà của vô số Dị thú cường đại, tương truyền trong một lần khai phá mở đường, một sư đoàn đụng độ phải một con Dị thú to như quả núi, kết quả thì suýt nữa thì đoàn diệt.
Từ đó trở đi, ý định xé một con đường bắt ngang qua Cúc Phương sâ·m lâ·m trở thành dĩ vãng, Mộc Long đế quốc chỉ dám mở một con đường ven bìa rừng mà không quá lấn sâu vào.
Lúc này, tại một thung lũng nọ nằm trong Cúc Phương sâ·m lâ·m.
"Ngu thế! Ngươi đ·ánh vào chỗ đó khác gì gãi ngứa cho nó".
"Đúng đúng! Nhảy qua bên phải đi".
"Mẹ kiếp! Đầu ngươi chứa toàn phân à? Lùi lại! Lùi lại!".
Vô Ngân không ngừng gân cổ lên mà chửi về phía Qua Long, hắn đang ngồi chồm hỗm trên một cành cây đại thụ mà hét xuống, miệng hắn thi dính đầy mỡ, tay trái cầm một cái đùi gà rừng nóng hổi còn đang cắn dở, tay phải là bình rượu Trúc Mỹ Nhân.
Phía dưới, một nam hán tử đang hết sức chật v·ật, hết nhảy sáng trái rồi nhảy sang phải chiến đấu với một con Dị thú, chủy thủ trong tay hắn không ngừng phóng về con Dị thú kia.
Trán hắn nổi lên từng mảng gân xanh, hắn đang giận, làm hắn bực mình không phải con Dị thú kia, mà chính là cái tên mập ú cứ ở trên cao mà chửi xuống, hắn làm sao mà chịu được.
"Hộc! Hộc! Đồ khốn! Ngươi có mau mau xuống đây phụ không, ta đ·ánh với nó gần mười ph·út rồi đấy".
Qua Long tức giận mà chửi thề. Hắn hận mình tại sao lại đáp ứng Thất c·ông chúa mà đi chung với thằng này cơ chứ.
"Ngươi dám chửi cả Phó đoàn chủ cơ à! Gan cũng ngươi cũng to lắm, xúc phạm cấp trên là tử tội đó nghe chưa?".
Vô Ngân vờ như không nghe lời thúc giục của Qua Long, hắn buông lời trêu chọc.
"Mẹ kiếp! Hộc! Hộc! Ta với ngươi đều là kẻ đào binh, đừng có lấy quân luật ra mà hù dọa ta".
Qua Long tức muốn h·ộc máu, tên kia cứ cách một đoạn thời gian là phải uống rượu, hắn cứ đổ thừa là bị tim đập, chân run, phải nạp Mỹ Nhân Ngư vào người thì mới khỏe lại được.
Trùng hợp thay, thế quái nào lúc này họ lại bị con Dị thú ở đâu nhảy vào đ·ánh lén, làm hắn phải vất vã chống đỡ một mình, còn tên kia thì nhàn nhã vừa ăn, vừa uống, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tức bể phổi.
Hóa ra Vô Ngân và Qua Long đã đi chung với nhau được hai ngày rồi, sau khi biết quan binh đã phát hiện ra tung tích của mình trong Du Mục thương h·ội, Vô Ngân đành phải chuyển hướng đi sâu vào Cúc Phương sâ·m lâ·m.
Kế hoạch ban đầu của Vô Ngân là đi bằng con đường của thương nhân, sau khi ra khỏi địa phận Lai Châu và tới Chi Lăng, hắn sẽ tách đoàn ở Chi Lăng, sau đó đi thẳng về phương Bắc để vào Bạch Mã sâ·m lâ·m, chỉ cần đi hết Bạch Mã sâ·m lâ·m sẽ tới nơi hắn cần đến.
Nhưng toàn bộ kế hoạch này đã bị phá sản, may cho hắn là Qua Long đã đến sớm hơn một nhịp, nếu không có lẽ giờ này hắn đang phải tử chiến với vô số quan binh của Hoàng thất.
Việc xông vào một trong năm hiểm địa là điều bất đắc dĩ, nhưng biết làm sao được, đây là nơi duy nhất hắn có thể đi vào lúc này bởi mọi tuyến đường đều đã bị chặn đứng.
Vô Ngân bây giờ buộc phải đi xuyên qua Cúc Phương sâ·m lâ·m thẳng về hướng Bắc, rồi mới rẽ lại về hướng Đông để vào trong Bạch Mã sâ·m lâ·m. Với t·ình cảnh hiện tại, đây là con đường giúp hắn thoát khỏi vòng vây của Lý Chiến, nhưng thay vào đó, vòng vây của bao nhiêu là Dị thú cũng đang chờ hắn sa vào.
Trên cao, sau khi ngốn sạch cái đùi gà trên tay, uống thêm một hớp lớn Trúc Mỹ Nhân, Vô Ngân mới từ trên cao nhảy xuống, tay hắn lúc này đã cầm Vô Hình Đao.
Hắn hét lớn.
"Ha ha, Qua Long đại ca, ta đến để giúp ngươi đây".
Hai ngày này, từ khi đi cùng nhau, đây là con Dị thú thứ sáu họ gặp phải rồi, càng đi sâu vào Cúc Phương sâ·m lâ·m, mật độ đụng phải Dị thú càng lớn. Nhớ ngày thứ nhất họ chỉ gặp hai con mà thôi, nhưng đến ngày thứ hai thì đây đã là con thứ tư trong ngày rồi.
Dị thú ở Mộc Châu đại lục khác với động v·ật hoang dã bình thường, chính xác mà nói bọn chúng từng là động v·ật hoang dã bình thường. Vạn v·ật có linh, nếu như Loài Người và Mộc Nhân Giả đều có Mộc hồn để tu luyện, thì Dị thú lại có cách tu luyện khác của mình bởi vì chúng nó không có Mộc hồn.
Hai loài kia sau khi phát hiện mình có Mộc hồn, họ sẽ xem Mộc hồn là v·ật chứa, họ phải tìm và hấp thụ toàn bộ mộc lực của một Linh thụ thích hợp vào trong Mộc hồn của mình, đó là bước đầu tiên phải làm để được đi trên con đường tu luyện, còn nếu hắn sở hữu một Mộc hồn là một loại Linh thụ hiếm có, nếu tìm không ra được gốc Linh thụ ấy ngoài kia thì đành phải chấp nhận làm người phàm, lâu dần, Mộc hồn trong cơ thể cũng từ từ mà tiêu biến.
Còn các loại động v·ật hoang dã thì khác, ai trong chúng nó cũng có cơ h·ội trở thành Dị thú, chỉ cần đáp ứng đủ hai điều kiện, một là nó chiếm được một cây Linh thụ nào đó, hai là nó phải ăn hết cái cây Linh thụ mà nó chiếm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!