"Là một chiến sĩ, lưng của đồng đội là nơi ta thủ vệ, chứ không phải lén l·út dùng dao mà đâ·m vào"
Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu Vô Ngân, đã bao lâu rồi hắn mới cảm nhận lại được bản chất thực sự của một người lính, nó chỉ đơn thuần là sự tín nhiệm, giao phó tính mạng cho nhau, lưng của ngươi sẽ được lưng của ta che chắn, chúng ta không chỉ chiến đấu cùng nhau, mà chúng ta còn phải cùng nhau sống sót.
Những người lính chỉ biết chém chém giết giết nơi sa trường, làm gì biết nói những lời hoa mỹ, ngày thường họ xem đồng đội mình như con chó, không mắng thì cũng chửi, nhưng đến khi giáp mặt kẻ thù, bọn hắn đều có thể vì nhau mà giành giật cái ch. ết, chỉ để tạo một cơ h·ội nhỏ cho người còn lại chạy thoát thân.
Những lúc sinh tử như vậy, không cần lời nói, chỉ có hành động mới thấy rõ bản chất thực sự của một người chiến sĩ,
"mạng của ngươi chính là mạng của ta, ta cấm ngươi ch. ết trước".
Vô Ngân là lính, hắn đã từng trãi qua hoàn cảnh như vậy, có một số kẻ được hắn liều mạng mà c·ướp bọn họ khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng cũng có một số kẻ vì bảo h·ộ hắn mà đã chọn cái ch. ết. Ngoài chiến trường, chuyện sinh tử chỉ là trong chớp mắt, còn gì quý hơn khi có những đồng đội như vậy chứ.
Nhưng rồi mọi chuyện đổi thay, Vô Ngân cũng bởi quá tin tưởng vào đồng đội mà xông vào hiểm cảnh, để rồi tấm lưng trần của hắn bị chính người của mình đâ·m vào. Rồi sao nữa, tiếp đó là bao lời mỉa mai, cười cợt khi thấy cảnh hắn bị phế đi Mộc hồn.
Lúc này hắn chợt nhận ra, những người lính thực thụ, có lẽ họ sẽ ch. ết hết trên chiến trường mà thôi, là bảo h·ộ đồng đội mà ch. ết, hay là bị đồng đội đạp bay về phía địch nhân mà ch. ết, kết quả giống nhau, đều là ch. ết. Từ khi hắn biết Lý Chiến muốn đâ·m hắn thêm một đao nữa thì trong lòng hắn hằn ra một vết thương lớn, niềm tin mà hắn lấy làm tự hào bấy lâu nay, bị chính một đao kia chém nát hoàn toàn.
Vô Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt thâ·m quầng của Qua Long, hắn nói.
"Ngươi nghĩ ta tin sao?".
Quả thật, Vô Ngân cũng muốn tin lắm, tuy cái lý do này làm lòng hắn xao động, nhưng nó quá mờ ảo, quá không hiện thực.
Bởi kẻ nào giúp hắn giờ này đều sẽ bị lâ·m vào hiểm cảnh, chọn giúp hắn không khác nào chọn cái ch. ết.
Nghe vậy, Qua Long cười khẩy, hắn đáp.
"Tin hay không tùy ngươi, mắc mớ gì ta phải chứng minh".
Vô Ngân nghe xong mà tức muốn ói cả Trúc Mỹ Nhân ra khỏi họng. Nào có cái kiểu trả lời mà như không trả lời như vậy, ít ra ngươi phải dẫn chứng đôi ch·út để cho ta hiểu chứ.
Nhưng rồi hắn cũng kìm lại được cơn giận của mình, bởi hắn thấy đây mới là phong cách của một người chiến sĩ đích thực, ta giúp ngươi là được, việc gì ta phải dài dòng văn tự để giải thích với ngươi. Thường thì những tên thô kệch như vậy, chẳng bao giờ họ lấy tâ·m can của mình mà nói ra thành lời cả.
Vô Ngân đành chuyển chủ đề, hắn hỏi tiếp.
"Được, vậy ta cảm ơn ngươi vì đã không đưa mảnh giấy kia cho Lý Chiến, ân t·ình này, Vô Ngân ta khắc báo, nhưng sao ngươi không giả ngu mà ở lại doanh trại, chạy đến đây làm gì?".
Qua Long lúc này đã bắt đầu đi thu lại những thanh chủy thủ đã phóng ra của mình, hắn vừa đi vừa nói.
"Việc để ngươi chạy thoát, ngươi nghĩ ta sẽ thoát khỏi trọng tội à? Đến ngươi Lý Chiến còn muốn giết, một tên lính quèn như ta sẽ sống sao?".
Qua Long tuy không biết tại sao Lý Chiến muốn giết Vô Ngân, nhưng hành động đâ·m sau lưng của Lý Chiến khiến hắn sởn gai ốc, cái mạng nhỏ của hắn nào dám để một tên rắn độc như vậy định đoạt, hắn đoán tám phần là bị xử ch. ết rồi, việc gì hắn phải ở lại để cược cái mạng của mình.
Vô Ngân cũng ậm ừ gật đầu tỏ vẻ hợp lý. Hắn nghi hoặc hỏi.
"Vậy sao ngươi không chạy về phương khác, người của Lý Chiến giờ này chắc đang ráo riết đuổi theo ta, ở chung một chỗ với ta sẽ rất nguy hiểm cho ngươi, không lẽ hôm nay ngươi đến gặp ta chỉ để thông báo rằng ta đang nợ ngươi một ân t·ình đấy chứ?".
Vô Ngân hỏi vậy thôi, chứ hắn biết tên Qua Long kia nào rảnh rỗi mà hành động ngu ngốc như thế.
"Ta đến để báo tin cho ngươi, ngoài ra giúp ngươi chạy trốn". Qua Long lãnh đạm đáp.
Vô Ngân sửng sốt, đến báo tin thì hắn chấp nhận được, nhưng đến để giúp hắn chạy trốn thì làm hắn lập tức đề phòng. Nhiệt t·ình chịu ch. ết chung như vậy, ngươi là đồng đội trong truyền thuyết đó sao, sau những gì đã trải qua hắn sẽ chắc chắn không tin có một kẻ như vậy.
Vô Ngân cũng muốn nghe một ch·út tin tức, hắn vờ hỏi.
Tin tức gì?.
"Hiện tại đuổi bắt ngươi là hai mươi vạn người của Sát Mộc sư đoàn, hai ngàn người của Tam hoàng tử, ngoài ra, còn một số Gia tộc đều muốn lập c·ông, đều bỏ ra ít nhất vài trăm nhân thủ để truy quét, tất cả các tuyến đường khu vực Đông Lai Châu đã bị chặn bởi các Trạm Kiểm Soát, giờ ngươi đã là tội phạm truy nã của cả Mộc Long đế quốc rồi
". Qua Long nói ra một loạt thông tin khiến Vô Ngân há hốc mồm, tin tức này làm hắn chấn động đến nỗi làm rớt cả bình rượu trong tay."Mẹ kiếp".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!