Lai Châu là một vùng đất trù phú, tạo hóa ban cho nơi này một chu kỳ khí h·ậu khá hài hòa, đặc biệt hơn, có rất nhiều tài nguyên để cho loài người khai thác và phát triển. Đó là lý do gia tộc họ Ngô chọn nơi này làm kinh đô để trị vì Đế quốc.
Kinh thành Lai Châu được xây dựng ở trung tâ·m vùng đất này, với địa thế bằng phẳng thuận lợi cho giao thương. Kinh thành được chia làm bốn cổng Đông, Tây, Nam, Bắc, đó cũng chính là điểm bắt đầu cho những con đường đi tới các địa phương khác, bốn tuyến đường này như bốn long mạch duy trì sự phồn thịnh của Mộc Long đế quốc, nó kết nối mọi tỉnh vực trong nước, nó không những đi xuyên qua các khu vực đông dân cư, mà còn đâ·m thẳng qua những cánh rừng nguyên sinh với địa thế hiểm trở, tiết kiệm rất nhiều thời gian để di chuyển.
Cũng bởi chính sự đầu tư ấy, thương nghiệp của Mộc Long đế quốc phát triển mạnh mẽ, vượt xa các Đế quốc lân cận trong lĩnh vực này. Không những thế, các con đường nhỏ hơn cũng không ngừng được tạo ra và kết nối với long mạch này để tạo nên một mạng lưới giao thông hết sức khổng lồ.
Tuy nhiên, vùng đất này rất rộng lớn, loại trừ Kinh thành, một số khu vực thành thị và nông thôn dọc theo long mạch ra, đa phần diện tích lãnh thổ còn lại đều là rừng rậm và đồi núi, còn nhiều khu vực mà Mộc Long đế quốc chưa thể khai hoang hết được bởi có rất nhiều dị thú cường đại trú ẩn trong đó.
"Leng Keng … Leng Keng … Nhiệm vụ khẩn cấp, mau chóng phong tỏa các con đường, lập các chốt kiểm tr. a danh tính".
Trời tối, từng Trạm Kiểm Soát gõ chuông cảnh báo, bắt đầu ban bố mệnh lệnh, binh sĩ được phân c·ông bủa ra chặn kín mọi nẻo đường, mọi hình thức lưu thông đều bị chặn đứng.
Lúc này, hình ảnh của Vô Ngân đã bị lan truyền rộng rãi, ngoài cái mặt phúng phính của hắn được khắc họa hết sức sinh động trên tranh vẽ, phía dưới còn điền thêm dòng chữ
"Vô Ngân – Phản đồ Mộc Long đế quốc", tốc độ làm việc của Lý Chiến và Tam hoàng tử quả thực rất nhanh, một mảnh đất rộng lớn phía đông kinh thành Lai Châu giờ đã tràn ngập trong chiến sự, từng tốp binh lính cưỡi ngựa, trên tay cầm Mộc Linh Đăng không ngừng rà soát, soi sáng cả một đoạn đường.
Đoàn người Du Mục thương h·ội vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra, giờ này họ đang tạm dừng chân ở trong Cúc Phương sâ·m lâ·m, đêm nay chỉ cần vượt qua cánh rừng này nữa thôi sẽ ra khỏi địa phận của kinh đô Lai Châu, tuy cả ngày tốc độ di chuyển của họ rất chậm rãi nhưng vì phải tải thêm hàng hóa nặng nên ngựa thồ đều đã mệt, chúng cũng cần được nghỉ ngơi ăn uống và lấy lại sức.
Nhưng có một kẻ dù đã đi cả ngày trời mà vẫn chưa biết mệt là gì, đó là Vô Ngân của chúng ta, cả ngày này ngoài những lúc tính toán lại cách thoát hiểm như thế nào cho hợp lý ra thì hắn chỉ có ăn, uống và đi vệ sinh.
Xè … Xè …. Xè
Dưới ánh sáng của Mộc Linh Đăng. Một bờ m·ông tròn xoe, trắng như bông cau không ngừng lắc lư, tay phải cầm một bầu rượu nhỏ, tay trái thì nắm lấy cổ con rồng nhỏ mà hướng về một cây đại thụ trước mặt, chính sự làm chưa xong, cánh tay phải lại đưa lên trước miệng, rượu trong bình tuôn ra như suối.
Hành động kỳ quặc này nếu ai đó nhìn thấy sẽ không ngừng cảm thán:
"trên thì thu dưới thì thải, nhìn ngươi có vẻ rất bận rộn a!".
Vô Ngân ợ lên một cách sảng khoái, hắn cũng chẳng muốn vừa uống rượu vừa đi đái như vậy đâu, nhưng khổ nỗi, cứ đến khoảng giờ này, cơn nghiện rượu lại ập đến, vừa uống mà tay chân hắn vừa run lẩy bẫy, suýt nữa ướt cả quần.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện ấy giữa nơi rừng rú như thế này, hắn thề đây sẽ là bí mật của chỉ riêng mình hắn mà thôi.
V·út
Bỗng nhiên một â·m thanh v··út qua.
Phốc … ọc … ọc
Bình rượu của Vô Ngân lúc này đã bị thủng một lỗ, rượu bên trong không ngừng chảy ra, trên thân bình vẫn còn găm lấy một thanh chủy thủ nhỏ màu đen tuyền.
Chỉ trong một sát na, khi Vô Ngân cảm nhận được sát khí nhằm vào gáy mình, hắn đã lấy bình rượu sẵn trên tay mà che về phía sau đầu, như phản xạ có điều kiện, quần hắn đã được kéo lên tự lúc nào.
Bốp, bốp, bốp.
Một tràng pháo tay vang lên. Tiếp đó là một giọng nói khàn khàn.
"Không hổ danh là Phó đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn, phản xạ thật kinh ngươi".
Một kẻ b·ịt kín mặt, mang y phục màu đen từ đầu tới chân từ sau lưng Vô Ngân bước ra, lúc này hắn chỉ cách Vô Ngân khoảng mười mét. Chủy thủ được hắn bí mật phóng ra, vậy mà tên kia không cần nhìn cũng đỡ được, có lẽ đây là lời khen thật lòng của hắn tới Vô Ngân.
Vô Ngân xoay người đối diện với tên sát thủ b·ịt mặt, nhưng hắn không liếc nhìn tên kia lấy một cái. Hắn chỉ nhìn chằm chằm rượu trong bình bị chảy ra ngoài, lòng hắn vậy mà đau như cắt, thế là hắn ngước cổ lên rồi há miệng, bao nhiêu rượu bị chảy ra giờ lại rơi toàn bộ vào miệng hắn.
Tên sát thủ nhìn thấy thế mà giận tím người, cũng may mà hắn mặc đồ đen, chứ không người ta lại tưởng hắn bị rắn độc cắn.
Cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia, nào giống một cao thủ, cái uy phong thiếu niên anh hùng giờ nhìn không khác gì một tên nát rượu.
V·út, v··út, v··út
Lần này thì có tới ba thanh chủy thủ hướng tới các vị trí yếu hại trên người Vô Ngân, lực đạo phát ra còn mạnh hơn lúc trước vài phần, chứng tỏ Vô Ngân đã chọc giận hắn thành c·ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!