Trời tờ mờ sáng, bóng dáng một đoàn người của Du Mục thương h·ội chậm rãi tiến ra khỏi cổng thành. Đoàn người này khoảng một trăm người, ngoại trừ một số thương nhân của Du Mục thương h·ội ra, còn lại đều là võ sĩ bảo tiêu cho đoàn, tu vi đám người này không thấp cũng không cao, đa phần là ở cảnh giới Kết Linh, chỉ có Đội trưởng và hai viên đội phó thì đều ở cảnh giời Kết Tinh sơ kỳ.
Việc giao thương giữa các Đế quốc để kiếm lợi cũng không phải dễ dàng gì, Du Mục thương h·ội phải di chuyển một quãng đường khá dài trong nửa tháng, tuy tuyến đường đã được khai phá và ổn định từ lâu, nhưng không phải chuyến đi nào cũng suôn sẻ, họ vẫn phải đối mặt với một số nguy hiểm nhất định, phổ biến nhất là bọn sơn tặc hay chặn đường c·ướp hàng hóa hoặc thu lộ phí, ngoài ra thỉnh thoảng cũng có một vài dị thú cường đại t·ình cờ đi ngang qua, với bản tính hoang dã thì khi đối mặt với con người, hai bên đều phải trải qua một hồi ác chiến.
Từ trong khe cửa sổ xe ngựa, cổng thành lo lớn và uy nghi của kinh đô Mộc Long đế quốc giờ chỉ nằm gọn trong tầm mắt Vô Ngân, tiếng vó ngựa lộp cộp đều đặn nện xuống đường mỗi lúc một xa Kinh đô khiến hắn không khỏi một hồi cảm khái, bởi ít gì hắn cũng có một vài kỷ niệm ở nơi đây, một thiếu niên đ·ánh ra tiếng tăm và danh vọng của riêng mình, để rồi bị người ta ám toán mà mất đi tất cả, nếu không phải t·ình cờ phát hiện ra â·m mưu của Lý Chiến thì có lẽ đến cái mạng cũng chẳng còn, tuy có lá bài tẩy cứu mệnh, nhưng nếu không phòng bị, thì có lẽ cái xác của hắn hẳn sẽ nằm trên bàn nh·ậu, lúc ấy ai mà ngờ được một vị Đoàn chủ mà hắn vô cùng tín nhiệm lại đi giết hắn chứ.
…………………..
Huệ … ọc ọc.
Liễu Tam vô thức ói những gì còn sót lại trong dạ dày hắn. Chống hai tay lên bàn, thân hình hắn không ngừng lắc lư qua lại, lúc này đầu hắn như bị hai cây búa tạ luân phiên mà nện vào, hắn thề tròng lòng từ đây đến cuối đ·ời sẽ không bao giờ uống rượu nữa, hắn đã sợ lắm rồi.
Sau một hồi lấy lại cân bằng, Liễu Tam nhìn lại bãi chiến trường, khắp nơi toàn là sản phẩm đầy mùi chua và tanh hôi khiến hắn không khỏi rùng mình mà ói thêm một lần nữa, nhưng lần này còn gì để mà ói đâu, từ miệng hắn tuôn ra chỉ có mật xanh và nước thôi.
Đôi mắt vô thần của hắn dáo dác nhìn lại căn phòng, giờ này chỉ còn mỗi hắn, Vô Ngân và Qua Long đã rời đi tự lúc nào, liếc ra ngoài trời, tuy chỉ có một màu â·m u xám x·ịt, nhưng tuyết cũng đã ngừng rơi, theo kinh nghiệm về thời tiết của mình hắn thầm phỏng đoán lúc này đã là quá trưa, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục thập phần lôi thôi của mình, hắn liền thoát ly khỏi Xuân Phong tửu lầu, như một thói quen đã thành hình, hắn cưỡi ngựa về nơi cư ngụ của Vô Ngân.
Ngày nào cũng vậy, Liễu Tam và Qua Long sẽ thay phiên kiểm tr. a Vô Ngân đang ở đâu, đang làm gì và có mối nguy hiểm nào đe dọa đến mạng sống của Vô Ngân hay không, mà hôm nay lại là tới phiên hắn trực.
Mấy ngày đầu thì bọn hắn túc trực rất nghiêm túc, cả hai đều không dám rời mắt khỏi Vô Ngân dù chỉ một khắc, nhưng rồi vì lấy cái danh cùng là chiến hữu tại Sát Mộc sư đoàn mà đi nh·ậu với tên bợm rượu kia, tác phong của bọn hắn dần già cũng bị tha hóa.
Mà trách làm sao được, Vô Ngân từ khi nghiện rượu thì thói quen của hắn quả thực rất đơn giản, ăn uống no say rồi ngủ, ngủ rồi lại đi ăn uống no say, khách đến bái phỏng hắn cũng từ chối thẳng thừng, còn về vấn đề an toàn thì tên kia cũng chỉ loanh quanh tại kinh đô, lại chẳng bao giờ xuất thành, trong khi trị an trong Kinh đô lại cao hơn bất kỳ nơi nào tại Mộc Long đế quốc.
Vậy là ngoại trừ lúc tiếp rượu với Vô Ngân để tránh việc hắn uống nhiều quá mà ch. ết một cách thần không biết, quỷ không hay, thì bọn hắn chỉ kiểm tr. a nơi ở của Vô Ngân theo định kỳ một cách qua loa mà thôi.
Sau mười ph·út phi hành, Liễu Tam nghiêng người rời lưng ngựa, vì vẫn còn chóng mặt, nên lúc hắn bước xuống có phần loạng choạng, nào giống hình ảnh của một binh sĩ cơ chứ.
Theo thói quen, Liễu Tam nhẹ nhàng bước vào khuôn viên nhà Vô Ngân, hắn một mạch đi tới phòng ngủ, nhưng kỳ lạ thay, cả căn phòng lúc này chỉ có không khí lạnh làm bạn với hắn, chiếc giường mà Vô Ngân hay ngủ giờ đã bị lật lên.
"Thình thịch… thình thịch".
Một ch·út lo lắng trong lòng Liễu Tam làm tim hắn đập nhanh hơn. Hắn vội cất bước đi khắp căn phòng, lục tung mọi ngóc ngách, nhưng kết quả chẳng thấy bóng hình Vô Ngân đâu.
Thế rồi, hắn chạy ra ngoài, kiểm tr. a các phòng còn lại, cũng may khuôn viên nhà của Vô Ngân rất nhỏ, chỉ bằng một phần mười nhà của hắn thôi, chứ nếu như Vô Ngân mà vẫn ở biệt phủ dành cho Phó đoàn chủ thì hắn phải bỏ ra nửa ngày để tìm kiếm.
Sau mười lăm ph·út không ngừng kêu gọi Vô Ngân trong vô vọng, đến cả nhà xí hắn cũng đã tìm, còn sợ Vô Ngân bị rớt trong hầm phân, hắn b·ịt mũi cúi thấp đầu mà ngó xuống tìm kiếm, nhưng với cái lỗ bé tí đó làm sao mà Vô Ngân mập ú rớt vào được, nhưng bởi vì quá đỗi lo lắng, đến việc phán đoán đúng sai cũng ảnh hưởng đến tâ·m trí của hắn rồi.
Liễu Tam thất thần mà đi ra khỏi nhà Vô Ngân, cảm giác bất an đè nén con tim hắn.
"Sao có thể được, hôm nay là ngày cuối rồi, không thể trùng hợp như vậy được, lý ra giờ này hắn phải ở trong nhà mới đúng".
Bép bép bép.
Tiếp đó là ba tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, là Liễu Tam tự tát lên mặt mình, cơn đau rát trên mặt làm hắn tỉnh táo hơn lúc nào hết.
"Là thật, là thật, không phải mơ, Vô Ngân ngươi chạy đi đâu được cơ chứ?".
Liễu Tam không ngừng tự hỏi chính mình, tâ·m trí hắn bắt đầu hình dung thấy sự tức giận của Đoàn chủ Lý Chiến khi đứng trước mặt hắn mà chấp vấn. Trời lạnh, nhưng sống lưng của hắn đã ướt đẫm đổ mồ hôi, Vô Ngân mà biến mất, thì kẻ biến mất tiếp theo sẽ là hắn.
Một ch·út thanh tỉnh cuối cùng vực tinh thần Liễu Tam dậy, hắn biết đây không phải lúc để sợ hãi, việc đầu tiên hắn nên làm là chạy về báo cáo cho Lý Chiến, tuy tâ·m tư hắn có ch·út lưỡng lự có nên tự mình tìm kiếm chỗ khác nữa hay không, nhưng kinh thành rộng lắm, một mình hắn tìm thì đến lúc nào chứ, chẳng may Vô Ngân rời khỏi kinh thành mà đi nơi khác thì sao, không bằng cứ về báo cho Lý Chiến biết, với lực lượng và địa vị của Sát Mộc sư đoàn thì tìm một người trong kinh đô nhanh hơn nhiều, nếu tìm được thì cùng lắm hắn không nhận được phần thưởng nhiệm vụ từ Lý Chiến, còn hơn là mất luôn cái mạng nhỏ của mình.
Nghĩ rồi, hắn liền nhảy lên lưng ngựa, tiếng vó ngựa phi nước đại làm huyên náo cả cung đường hắn đi qua.
………………..
Cheng …
Ly trà nóng trên tay Lý Chiến bị hắn vứt xuống sàn gạch, một mảnh sứ văng lên sượt qua má Liễu Tam, miệng vết thương bắt đầu rướm máu, nhưng lúc này Liễu Tam chỉ biết nín thở và quỳ rạp dưới chân Đoàn chủ Lý Chiến.
Phanh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!