"Biến hình xong chưa? Đánh nhanh nhanh, ta còn việc gấp trong người."
Lời vừa dứt, bất ngờ một bóng đen lao ra từ màn khói, tốc độ nhanh đến kinh người, mí mắt Vô Ngân khẽ giật, trước mặt hắn đã là một nắm đấm cực kỳ hung mãnh.
V·út… xèo xèo.
Nắm đấm cắt vào không khí, tựa hồ đạt đến tốc độ â·m thanh, tiếng mỡ xì xèo do bị thiêu đốt mỗi lúc một lớn.
H·út!
Vô Ngân cúi thụp người xuống, vừa vặn tránh được một quyền kia, nhưng da đầu vẫn truyền lại cảm giác bỏng rát.
Vừa rồi hoàn toàn là phản xạ đến từ bản năng của cơ thể, quả thực mắt hắn không theo kịp quỹ đạo của một quyền có tốc độ khủng bố ấy.
V·út… xèo xèo.
Khoảnh khắc đầu Vô Ngân vừa cúi xuống, một lần nữa â·m thanh thiêu đốt lại vang lên, hắn giật thót khi cảm thấy một bên má trở nên đau nhức, một quyền đã dí sát tới mang tai.
Phốc… h·út!
Vô Ngân chồm người lên trước, lộn một vòng dưới sàn nhà, né được một đòn cực kỳ hiểm ác.
Nới rộng được khoảng cách, lúc này Vô Ngân mới mơ hồ thấy được chân thân của Thiên Thu. Trong mắt hắn, tên kia nào còn là một gã trung niên với thân hình xập xệ đầy ngấn mỡ nữa, dáng người lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, còn cao hơn hắn những một cái đầu, cả thân hình được một lớp khói xám quấn quanh, đẹp tựa chiến thần.
Chiến lực mà Thiên Thu bày ra đã nằm ngoài sức tưởng tượng của Vô Ngân, thể năng sau khi được mộc lực chuyển đổi như muốn vượt qua cực hạn của con người. Quả thực gã không nói điêu, luận về gia trì thể năng, Mộc hồn Phồn Thực Linh Thụ là vô đối.
Đột nhiên, đang còn khụy một gối dưới đất thì mắt Vô Ngân trợn trừng, trán hắn kéo đầy hắc tuyến, miệng há lớn, chiếc cằm như sắp chạm đất, đến nỗi, suýt nữa thì chiếc mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống, ch·út kinh ngạc về thực lực của Thiên Thu bỗng nhiên mất sạch.
Sau khi thiêu đốt toàn bộ lớp mỡ trên người, khói thoát ra từ trên người Thiên thu đã không còn nữa. Đập vào mắt Vô Ngân lúc này là một gã trung niên trần như nh·ộng đang khoe ra toàn bộ cơ thể của mình, đáng chú hơn là phần hạ thân của gã, một sinh v·ật khổng lồ đang ngạo nghễ giương cao.
Hóa ra, sau khi thân hình được thu gọn, bộ y phục lúc trước đã trở nên quá khổ so với Thiên Thu, khoảnh khắc gã phi thân đ·ánh về Vô Ngân, tựa như mãnh long phá trứng, người thì đi ra nhưng toàn bộ y phục đều ở lại.
"Mẹ kiếp! Khoai to không lo ch. ết đói trong truyền thuyết là có thật sao?"
Vô Ngân buồn bực mà thầm chửi. Hắn không ngờ kích cỡ thứ kia của Thiên Thu lại tỉ lệ thuận với độ giàu có của gã. Hơn nữa, nó phải to gần gấp đôi so với con rồng nhỏ trên người mình, như vậy đã đành, lúc lâ·m trận đ·ánh nhau, hà cớ gì phải giương cao đến như vậy?
Mọi tâ·m t·ình của Vô Ngân đều ẩn sau chiếc mặt nạ màu đen k·ịt, Thiên Thu nào đâu biết có một kẻ đang thầm ganh tỵ với vốn tự có của chính mình.
Gã lúc này đã trở nên â·m trầm bất định, hai quyền nhanh như chớp giật bị tên kia nhẹ nhàng né tránh, gã liền biết rằng hành động qu·ỵt tiền hôm nay đã vô t·ình tạo ra một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, nếu không thẳng tay diệt sát, mai sau ắt phải gặp họa.
Chợt Thiên Thu lên tiếng, giọng điệu thập phần hòa hoãn.
"Diệp Đại Sư! Thân thủ ngươi không phải tầm thường. Xem như mọi chuyện hôm nay đều là hiểu lầm, tiền ta sẽ trả, chỉ cần…"
Phanh!
Tưởng như Thiên Thu gặp khó mà hạ mình thương lượng, lời còn chưa dứt, gã đạp mạnh xuống sàn, thân hình biến mất tại chỗ.
Thật lắm trò!
Vô Ngân khinh bỉ trước thủ thuật gà mờ của Thiên Thu, một kẻ chém giết từ trong chiến trường đi ra như hắn, liệu để mình phân tâ·m bởi một lời nói sao?
Đúng khoảnh khắc này, một quyền còn mạnh hơn trước xuất hiện trước mặt Vô Ngân, quyền còn chưa tới, lấp ló dưới ngực hắn là một bóng quyền â·m hiểm khác, tựa hồ Thiên Thu không cho hắn cơ h·ội né tránh.
V·út… v··út
Hai quyền một trước một sau lao đến, uy lực thập phần bá đạo, nếu chẳng may không tránh được, đầu và ngực Vô Ngân hẳn sẽ vỡ nát.
Vô Ngân cười gằn, lúc trước là bởi kinh ngạc trước sự thay đổi quá đột ngột của Thiên Thu, thêm vào đó là hắn chưa hề dùng mộc lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!