Trong lúc Vô Ngân còn đang toan tính chuyện tương lai thì nữ tử váy lam đã trở lại.
"Đại Sư! Mời ngài đi lối này."
Nàng ta nhẹ nhàng thốt lên, chất giọng trịnh trọng hơn trước rất nhiều, bàn tay thon gầy đưa về một phương hướng như một lời mời.
Vô Ngân không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi đi theo nữ tử váy lam, hắn đoán thân phận Luyện Mộc Sư của mình đã được người ta nhận ra rồi, cho nên thái độ mới cung kính đến như vậy.
Du Mục Tổng Hội có đến 19 tầng, thường thì chủ nhân của mỗi thế lực đều thích ở trên tầng cao nhất, nhằm thể hiện địa vị cũng như quyền lực của mình.
Thế nhưng, Du Thiên Thu trong ký ức của Vô Ngân lại khác, gã luôn làm việc và tiếp khách ở tầng 2, không phải gã không thích khoe mẽ uy phong của mình, chỉ đơn giản là gã… rất mập, mỗi ngày đều phải leo lên 19 tầng khác gì hành hạ chính mình, hơn nữa lại làm trò cười cho đám thuộc hạ.
Rất nhanh, nữ tử váy lam đã đưa Vô Ngân đến cửa một gian phòng cực lớn ở tầng 2, sau đó nàng ta liền lễ phép cúi chào rồi rời đi.
Vô Ngân đưa mắt nhìn vào bên trong mà thầm đ·ánh giá, tuy là một gian phòng cỡ lớn nhưng nói nó là một cái cung điện thu nhỏ cũng không ngoa, so với trước đây thì cách bài trí nơi này đã thay đổi rất nhiều, vô số v·ật phẩm quý giá được trưng bày trên kệ, trên tường là những bức tranh sơn dầu của những họa sư nổi tiếng, vô số bức tượng còn được đúc bằng vàng, tuy hào nhoáng hơn trước nhưng không kém phần lộn xộn, nếu xét về thẩm mỹ, nó còn thua cả tầng 3 của tửu lầu Xuân Phong nữa.
"Cái thói khoe của tên này vẫn không đổi nha!"
Sau tấm mặt nạ, Vô Ngân lẩm bẩm trong miệng, lời của hắn chẳng phải mỉa mai gì, chỉ đơn thuần là một lời cảm thán, ai chẳng có sở thích của riêng mình, vẫn còn hơn cái đám c·ông tử đã nghèo còn thích sống phông bạt.
Ngựa quen đường cũ, Vô Ngân sải bước đi sâu vào trong, nếu hắn nhớ không nhầm thì chỉ cần đi thẳng, đến một bức tượng khổng lồ hình con cóc thì sẽ gặp được chủ nhân của Du Mục thương h·ội
- Du Thiên Thu.
Chưa tới một ph·út, sau khi đi qua gần trăm bức tượng bằng vàng lớn nhỏ, rốt cuộc một bức tượng thập phần xấu xí hiện ra trong mắt Vô Ngân, đó là một con Kim Thiềm Thừ mập ú đang ngậm trong miệng một thỏi vàng, nghe đồn đây là một linh v·ật phong thủy giúp cho Du Thiên Thu từ một kẻ nghèo hèn trở nên giàu có được như bây giờ.
"Mấy năm quy ẩn giang hồ, phong phạm thần bí của Diệp Đại Sư vẫn như xưa."
Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng một người đàn ông trung niên ồm ồm vang lên, như muốn chào đón Vô Ngân.
Biết lời vừa rồi đang hướng tới mình, bởi năm đó Vô Ngân không hề tiết lộ danh tính, vậy nên người của Du Mục thương h·ội mới lấy từ Diệp trong Diệp Shisha đặt cho hắn một cái ngoại hiệu là Diệp Đại Sư.
Không vội trả lời, đi thêm chục bước chân, lọt vào mắt hắn là một người hán tử trung niên với thân hình đồ sộ, mái tóc màu muối tiêu được búi cao, gã ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành cực lớn.
Nhận ra người ngồi kia là ai, tức thì, khóe môi Vô Ngân co giật, Du Thiên Thu mà hắn biết nào mập đến như vậy, khắp người toàn là mỡ, ước chừng phải hơn bốn trăm cân, nhưng khi nhớ ra Mộc hồn của gã, hắn liền biết nguyên do.
Ánh mắt hắn không dừng lại, liếc ra đằng sau là hai tên h·ộ vệ có màu tóc xanh d·ương và màu tím, trông cực kỳ bắt mắt, khí tức Mộc hồn trên người họ không hề giấu đi, hẳn là Kết Tinh trung kỳ.
Rất may, sự thất thố của Vô Ngân đã được chiếc mặt nạ che khuất, không bận tâ·m đến hai tên h·ộ vệ, hắn lạnh giọng lên tiếng.
"Làm Thiên Thu quý chủ chê cười rồi, sau vụ kia, ta trốn còn không kịp."
Hiểu được Vô Ngân nói đến cái gì, mí mắt Thiên Thu nhíu lại, vốn nó đã híp nay càng híp hơn. Chợt gã bật cười thật to rồi nói một tràng dài.
"Ha ha ha! Vậy mà ta cứ tưởng ngài lần nữa tái xuất, mang theo lượng lớn Diệp Shisha chính phẩm tới đây. Nào! Thế lần này ngài muốn bán gì cho chúng ta? Với tài năng của ngài, bất cứ sản phẩm nào thương h·ội chúng ta cũng sẽ thu mua toàn bộ với giá cao."
"Ơ! Thuộc hạ của quý chủ không báo lại sao? Ta đến để thu nợ."
Vô Ngân cười khẩy trước sự hồ hởi giả tạo của Thiên Thu, hắn không kiêng nể mà đáp lại.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thu liền chuyển biến, gã ra vẻ ngơ ngác mà thốt lên.
"Nợ? Nợ gì chứ? Diệp Đại Sư thật biết đùa, ngài biệt tăm biệt tích vài năm, một ngày đẹp trời quay lại đây rồi nói Du Mục thương h·ội đang nợ ngài."
Dứt lời, khí thế trên người Thiên Thu chợt thay đổi, không giận mà uy, mộc lực quấn quanh thân hình mập mạp của gã, khí tức của một Kết Tinh Hậu Kỳ không hề giấu diếm mà tuôn ra.
Lúc này đây, thái độ Thiên Thu đang bày ra đúng với hiện thực tàn nhẫn của Mộc Châu đại lục
- Cường giả vi tôn, Mộc hồn thượng đẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!