"Ngài bán thân cho ta đi! Không những Trúc Mỹ Nhân, ng·ay cả tửu lầu Xuân Phong này cũng sẽ là của ngài".
Lời Nhã Kiều vừa thốt lên, cả gian phòng chìm trong tĩnh mịch, đến một cây kimy rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Sau một thoáng đứng hình, Vô Ngân giả bộ ho khan, sắc mặt hắn trở nên xám ngoét mà đáp lại.
"Khụ khụ! Nhã… Nhã Kiều quý chủ thật biết kinh doanh! Ta không nghĩ Tửu lầu Xuân Phong lại muốn đem cả nam nhân ra để làm mặt hàng buôn bán".
Lúc này, Vô Ngân khóc không ra nước mắt, cái t·ình thế oái ăm gì đây chứ? Từng ăn nh·ậu ở đây ba năm, hắn phát hiện có nhiều cặp nam nhân sở hữu thú vui kỳ quái, ngồi uống rượu mà tay trong tay đan chặt vào nhau, đôi khi say đắm nhìn nhau rồi đá lông mày một cái.
Mới nghĩ lại thôi mà da gà đã nổi toàn thân, hắn thầm chửi.
"Khốn kiếp! Ta biết mình có sức vóc, lại có ch·út điển trai, nhưng chưa từng nghĩ phải biến mình thành một cái gối mềm mại để những tên kia sờ nắn".
Trong lúc Vô Ngân còn đang sợ hãi với viễn cảnh trong tương lai thì Nhã Kiều đã không còn thờ ơ như trước. Trên khuôn mặt lạnh như băng, hai hàng lông mày đã nhíu lại, tựa như đang cố hiểu lời Vô Ngân vừa nói.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Nhã Kiều, Vô Ngân như ý thức được gì, hắn bỗng nhiên ch·ột dạ.
"Không! Không đúng! Ý của nàng ta không phải như vậy, mà là muốn thu phục ta về dưới trướng của nàng".
Vô Ngân đưa ánh mắt ngờ vực nhìn thật sâu vào Nhã Kiều ngồi gần đó, như muốn dựa trên nét mặt của nàng để đoán ra được gì. Nhưng, bằng những lời nói lúc trước của nàng ta, hắn thừa biết tửu lầu Xuân Phong chỉ là một bức bình phong, ẩn giấu đằng sau hẳn là một thế lực ngầm nào đó tại Mộc Long đế quốc.
Cảm nhận được ánh mắt soi mói của Vô Ngân trên người mình, Nhã Kiều khẽ ngạc nhiên, ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là sự dò xét, khác hẳn với những cái nhìn thèm thuồng như những tên nam nhân khác.
Bất chợt, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười, tuy rất nhẹ nhưng chẳng khác nào là nắng ấm mùa Xuân, xua tan cái lạnh của đêm Đông giá rét.
Ng·ay khoảnh khắc này, tim Vô Ngân đập rộn lên, Chú Đại Bi được hắn tụng lên trong vô thức, trời sinh mị thể quả thực quá nguy hiểm.
"Có lẽ Vô Ngân đại nhân đã hiểu lầm ý ta. Cái ta cần là nhân tài, hơn nữa lại là nhân tài trẻ tuổi, vừa hay… ngài lại đáp ứng cả hai điều ấy".
Âm thanh nhẹ nhàng mà du d·ương lần nữa phát ra, mơn trớn lấy thần trí Vô Ngân. Không biết từ lúc nào, Nhã Kiều đã xuất hiện sau lưng hắn, chiếc miệng thơm tho ghé sát vào vành tai, khiến cho hắn cực kỳ nh·ộn nhạo.
Phanh!.
Tức thì, một luồng mộc lực khủng bố từ người Vô Ngân bắn ra, bức cho Nhã Kiều phải lùi lại.
"Xin Nhã Kiều quý chủ tự trọng! Tại hạ có vợ rồi! Hơn nữa cũng không có điếc, chúng ta có thể đứng xa xa một ch·út để nói chuyện được không?".
Vô Ngân trầm giọng lên tiếng, lời lẽ bá đạo hơn trước.
"Vô Ngân đại nhân quả là người thú vị".
Trên chiếc ghế, Nhã Kiều vẫn ngồi với tư thế bắt chéo chân, rít thêm một hơi Diệp Shisha mà cất lời khen ngợi. Hóa ra, kẻ áp sát Vô Ngân lúc nảy lại là ảo ảnh do nàng làm ra.
Chẳng quan tâ·m đến một lời khen vô nghĩa, Vô Ngân một mực đi vào chủ đề chính.
"Tâ·m ý của Nhã Kiều quý chủ tại hạ xin nhận. Nhưng ta còn quá nhiều việc quấn thân, hiện tại không thể gò bó chính mình mà phụng sự bất kỳ một thế lực nào cả. Không biết… quý chủ có thể đổi sang một điều kiện khác được hay không?".
"Được chứ! Một triệu viên Mộc Ngọc". Mặt Nhã Kiều đầy tiếu ý, lập tức đáp lại.
"Mẹ… mẹ nó! Ngươi xúi ta đi c·ướp bảo khố của Hoàng Thất hay sao?".
Vô Ngân vừa nghe xong mà ù cả tai, khí thế cương mãnh, một thân hạo nhiên chính khí vừa mới tạo ra liền tiêu tán sạch.
Không đợi hắn nói gì, Nhã Kiều đã tiếp lời.
"Ngài biết đấy! Trúc Mỹ Nhân là hũ rượu đẻ ra tiền, hàng năm có thể thu về mấy ngàn viên Mộc Ngọc, cái gì cũng có cái giá của nó mà thôi".
Không cho là đúng, Vô Ngân vội phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!