Hắt xì!.
Vô Ngân không biết mình hắt hơi đến lần thứ mấy nữa rồi. Hoặc là hắn đã bị cảm lạnh, hoặc là có người không ngừng vụng tr·ộm nhắc đến hắn.
Vô Ngân ngồi tr. a cứu điển tịch Mộc Long Thư Các đã được hai tiếng rồi, để tránh tai mắt, hắn chỉ dám đọc những điển tịch mang tính tổng hợp, chỉ khi nào có một ch·út manh mối hắn mới dám tìm hiểu sâu hơn.
Lật hơn nữa cuốn Bách khoa Mộc hồn toàn thư, Vô Ngân như đang chạy đua với thời gian, tinh thần hắn tập trung cao độ, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ chi chít, hắn không dám lơ là dù chỉ là một chi tiết nhỏ, hắn tự dặn lòng
"thà đọc nhầm còn hơn bỏ sót".
Trong Bách khoa mộc hồn toàn thư, phần đầu mô tả về các loại mộc hồn chủ yếu ở Mộc Châu đại lục, tuy kiến thức Vô Ngân khá rộng, nhưng khi đọc lướt qua rồi, hắn mới biết mình ngu như thế nào, tắm mình trong một biển tri thức, hắn bắt đầu tự ti với vốn hiểu biết hạn hẹp của mình, rồi hắn dần cảm thấy xấu hổ vì khi xưa được người người xưng tụng là thiếu niên thiên tài học cao biết rộng.
Nếu như không phải thời gian không cho phép, có khi hắn t·ình nguyện nhốt mình ở đây một năm để thu nạp lượng kiến thức quý giá này.
Không phải Vô Ngân có sẵn bản tính ham học hỏi, thực ra đó lại là thói quen của hắn, lúc còn nhỏ, việc đọc điển tịch như là một nhiệm vụ bắt buộc của hắn rồi, tuy nhàm chán nhưng lâu dần nó lại biến thành một thói quen khó bỏ, cuối cùng việc học bằng cách đọc được tôi luyện thành bản năng của hắn.
Lượng điển tịch hắn đọc so với người thường chắc cũng phải gấp mười lần chứ chẳng chơi, tuy hắn thấy vốn hiểu biết của mình như hạt cát giữa biển, thì thực ra, kẻ khác còn không được một phần mười hạt cát như hắn nữa.
Trước đây vì được nghe quá nhiều lời xu nịnh mới khiến hắn có phần kiêu ngạo, nhưng lúc này, khi được nhìn thấy kiến thức mới, bản tính khiêm tốn ham học hỏi của hắn mới dần trở lại.
Hắt xì.
Vô Ngân lại hắt hơi, phản xạ lấy tay quẹt quẹt cái mũi làm ngắt đi mạch cảm xúc, hắn chợt giật mình.
"Tham đọc quá khiến mình suýt quên mục đích chính luôn".
Vô Ngân không dám đọc theo trình tự trước sau nữa, hắn biết mình phải thay đổi cách tìm kiếm, chứ cứ dò từng trang kiểu này chắc Lý Chiến đã chặt hắn ra tám khúc từ đ·ời nào.
Suy tư một hồi, Vô Ngân mới quyết định.
"Mộc hồn linh thụ mà ta đã nghiên cứu thì chỉ khoảng hơn hai ngàn loại, thay vì ta đọc chi tiết, không bằng ta tìm kiếm trong bảng xếp hạng trước đã, nếu không có lúc ấy mới đi tìm một số loài đặc thù không được xếp hạng, như vậy mới thu nhỏ được phạm vi tìm kiếm".
Nghĩ là làm, Vô Ngân bắt đầu tìm danh sách xếp hạng Linh Thụ Bảng trong Bách khoa Mộc hồn toàn thư. Lật đi lật lại tới lui, hắn mới phát hiện danh sách này nằm ở cuối điển tịch.
Hắn không ngừng thầm chửi Thất c·ông chúa.
"Ngươi cai quản nơi này mà không biết làm cái danh mục cho mấy cuốn điển tịch này sao, muốn đọc thứ gì toàn phải căng mắt ra tìm, thật phiền muốn ch. ết".
Vô Ngân bắt đầu rà từ trên xuống dưới danh sách xếp hạng các linh thụ, trên này chỉ ghi tên và xếp hạng, chứ không hề ghi chi tiết đặc tính của mỗi loại, nhưng Vô Ngân biết, hắn phải nhẫn nại, biết đâu manh mối nằm trong đó thì sao.
Tay hắn lướt qua mỗi linh thụ, đến hàng thứ 66, dòng chữ Vô Tướng Thần Thụ khiến hắn có ch·út bồi hồi, thứ mình từng nắm giữ giờ đã mất đi, uy danh mà nó tạo ra lúc này cũng chỉ còn là hoài niệm, cười khổ một hồi, ngón tay lại lướt xuống, hắn phải tiếp tục với c·ông việc tìm kiếm của mình.
Trước đây, vốn hiểu biết về Mộc hồn linh thụ của Vô Ngân chỉ gói gọn khoảng hai ngàn loại, đa phần là các Mộc hồn linh thụ nằm ở đầu danh sách, đồng thời bọn chúng đều là Mộc hồn mang thuộc tính tấn c·ông.
Cũng phải thôi, bởi Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ của Vô Ngân cũng là một loại mang thuộc tính tấn c·ông, nên mặc định tương lai hắn sẽ trở thành một chiến sĩ chém giết trên sa trường, buộc hắn phải nghiên cứu nhiều về các Mộc hồn mang thuộc tính tấn c·ông khác, mà muốn tấn c·ông địch nhân thì trước nhất hắn không được ch. ết bởi kẻ địch trước đã, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Linh Thụ Bảng thì có hơn mười ngàn loại, nhìn có vẻ không nhiều, nhưng để nhớ hết tên và đặc tính của mỗi loại Mộc hồn thì rất ít người trên Mộc Châu đại lục nắm rõ.
Mà thực tế thật trớ trêu, kẻ nắm rõ thì chẳng phải cường giả, bởi cái thời gian để nghiên cứu nó chiếm trọn cuộc đ·ời của họ rồi, ngươi cứ chăm chú vào học thuật thì tu vi của ngươi chỉ có thể giậm chân tại chỗ, bởi vậy, những kẻ này được xưng tụng là bậc hiền giả của Mộc Châu đại lục, kiến thức rất rộng, bù lại tu vi chẳng đâu vào đâu.
Nhưng chớ khinh thường họ, địa vị của họ tại Mộc Châu đại lục lại rất cao, vì bọn họ giống như cái kho tri thức di động vậy, mọi khúc mắc trong tu luyện của ngươi đều có thể được giải đáp trong ph·út chốc, nhiều cường giả cũng phải cúi đầu trước năng lực của họ.
Vô Ngân lúc này chỉ biết dựa dẫm vào cảm giác của mình để phán đoán, loại trừ các Mộc hồn hắn đã biết, hắn vừa đọc vừa cảm nhận thông qua cái tên của mỗi Mộc hồn linh thụ, hắn hy vọng tìm thấy sự kết nối nào đó thông qua những cái tên ấy.
Giống như Vô Tướng Thần Thụ của hắn vậy, vô tướng là vô hình vô dạng, hoàn toàn có thể đoán mò ra được đặc tính và c·ông dụng thông qua gợi ý đó.
Đã kiểm tr. a liên tục hơn chín ngàn cái tên, ngón tay Vô Ngân vẫn duy trì lướt chầm chậm, não bộ Vô Ngân thì không ngừng liên tưởng, lúc này tinh thần hắn buộc phải hoạt động hết c·ông suất.
Thế rồi, cảm giác mách bảo hắn dừng lại ở một cái tên, sự nghi ngờ của hắn khi đọc qua cái tên này được đẩy lên cao độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!