Kinh thành Lai Châu
- Đế quốc Mộc Long năm 802, tiết trời đã chuyển sang đông, không khí bắt đầu se se lạnh. Ngoài trời, mưa lất phất không ngừng rơi, từng cơn gió thổi làm lắc lư cành cây ven đường, sẵn tiện cuốn đi vài chiếc lá vàng cuối Thu còn sót lại.
Chiều tối, hoạt động buôn bán trên đường dần thưa thớt, ai ai cũng nhanh chân chạy về nhà để sưởi ấm. Giữa thời tiết lạnh lẽo như thế này, chỉ có đi về nhà mới khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc.
Ấy vậy mà, nhiều người lại nghĩ khác, trong tâ·m trí của họ vẫn hoài niệm một điểm đến, nó còn hạnh phúc hơn cả nhà của mình nữa.
Tửu lầu Xuân Phong, nơi mà các hào m·ôn danh gia vọng tộc quy tụ để giao lưu, chiêu đãi bằng hữu, ôn chuyện với bạn hiền, liên hoan với bạn cũ. Ngoài ra, còn có các hoạt động ca múa nhạc để giải trí, các ca nữ nơi đây như tiếp thêm bầu không khí vui tươi và hoan lạc.
Người xưa nói đâu có sai, trên đ·ời có hai thứ khiến một người đàn ông phải say, một là Tửu, còn lại là Sắc. Và Tửu lầu Xuân Phong thì bán cả Tửu lẫn Sắc, các nam tử, đại hán, từ thanh niên cho đến bô lão, họ càng uống càng hăng, hễ say lại càng uống.
"Nào nào, cụng thêm chén này t·ình huynh đệ chúng ta càng thêm thắm thiết".
"Đến đến, uống hết chén này huynh đệ chúng ta sống ch. ết có nhau".
"Một hai ba, vô! Hai ba, vô! Hai ba, uống!".
Vô Ngân cầm lấy chén rượu của mình mà nốc, hắn ngửa đầu nuốt ừng ực từng ngụm rượu một, hai dòng rượu chảy dài từ khóe môi xuống cằm rồi rơi rớt lã chã làm ướt đẫm cái bụng phệ của hắn.
Uống xong, hắn khà dài một hơi, cặp má phúng phính mỡ cũng bắt đầu đỏ ửng, báo hiệu cơn say đã tới.
Choang.
Vô Ngân tiện tay quăng cái chén rượu đã uống cạn xuống đất. Hắn lấy vạt áo quẹt quẹt cái miệng còn nham nhở rượu của mình rồi nói.
"Quá đã, huynh đệ chúng ta lâu rồi mới được uống sảng khoái như thế này, đệ xin uống thêm một ly nữa để kính các huynh".
Nói rồi, không chờ đám huynh đệ phản bác, Vô Ngân tự rót thêm cho mình một chén rượu khác. Tay hắn lắc lư cầm bình rượu, cái bình này rất lớn, vì mới được tiểu nhị đem lên nên còn khá nặng, tay hắn cầm mà run run, rượu rót tràn cả ra ngoài.
Phía đối diện Vô Ngân, một nam tử dáng vẻ trung niên, hắn tên Liễu Tam, bộ râu mép mà hắn chăm ch·út, tỉa tót hàng ngày giờ cũng chĩa loạn tám phương chín hướng, tất cả chỉ vì… nh·ậu.
Miệng hắn cười cười nhưng bên trong, cả hàm răng lại nghiến lên ken két, hắn thầm rủa.
"Mẹ nó! Lâu rồi mới uống ư? Không phải mới hôm qua còn bắt ta nh·ậu sống đi ch. ết lại sao? Lão tử vừa mới tỉnh lại trưa nay, chưa húp được chén cháo nóng nào vào bụng, lại bị ngươi lôi cổ đi nh·ậu tiếp. Mẹ kiếp! cái tên sâu rượu ch. ết tiệt!".
Nghĩ rồi, Liễu Tam vô thức liếc nhìn qua người bên cạnh. Người này tên Qua Long, hắn trông trẻ hơn Liễu Tam một ch·út, mày râu nhẵn nhụi, khuôn mặt chữ điền, pha lẫn một nét anh tuấn nho nhã và chất phát. Nhưng giờ này, mí mắt của Qua Long như muốn sụp xuống, đôi mắt hắn thâ·m quầng tựa gấu trúc.
Đón được ánh mắt của Liễu Tam, Qua Long chỉ biết cười khổ. Hắn nào đâu biết đi nh·ậu lại là một cực hình tàn nhẫn đến như vậy. Trước giờ, ở cái Mộc Long đế quốc này hắn chưa dám vỗ ngực xưng tên Qua Long ta là đệ nhất thần tửu, nhưng ít ra hắn cũng tự tin vào tửu lượng của mình lắm.
Ấy vậy mà lúc này hắn thấy sợ lắm rồi, sợ cái cách thằng kia nh·ậu, cả tháng này hắn bị giày vò cho đến thảm. Hắn lẩm nhẩm trong đầu, hóa ra mình đã nh·ậu hai mốt ngày liên tiếp rồi.
Đến cả nước hay rượu hắn còn không phân biệt được nữa, đói cũng uống mà khát cũng uống.
Choang.
Vô Ngân lại đập nát cái chén xuống đất. Hắn hít một hơi thật sâu rồi phà ra bằng miệng, cả người khoan khoái đến lạ thường. Cái tay hắn lại vớ lấy bình rượu trên bàn như phản xạ tự nhiên, đôi mắt dáo dác tìm một chiếc chén khác trên bàn.
Liễu Tam như sợ Vô Ngân lại rót mời uống tiếp, hắn lè nhè cất giọng.
"Vô Ngân Phó đoàn trưởng, hay là tối nay chúng ta nghỉ sớm nhé, tửu lượng của chúng ta sắp không được rồi, ngài là đệ nhất thần tửu trong lòng chúng ta rồi, chúng ta theo ngài không kịp".
Vô Ngân nghe cái giọng như muốn khóc của Liễu Tam, hắn ha hã cười rồi nói.
"Này Liễu Tam sư huynh, trước kia chúng ta ở Sát Mộc Sư Đoàn như thế nào, không phải lúc đó ta không uống được rượu nhưng vẫn nhiệt t·ình bồi tiếp các huynh đó sao.
Sau khi bị trọng thương, biết mình bị phế đi Mộc hồn, giờ chỉ có rượu mới có thể làm ta nguôi ngoai, không lẽ các huynh nhìn tiểu đệ cô đơn mà không thấy đau lòng sao? Hay các huynh lại chê tên Phó đoàn trưởng phế v·ật này? Đến! làm vài chén nữa thì ta mới tha cho các huynh được, các huynh sợ sao?
Sợ cũng không được về!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!