Chương 5: (Vô Đề)

Tôi nghe xong lập tức cuống lên: "Không phải lừa bán, chỉ là lừa gạt thôi."

"Có gì khác biệt sao?"

"Đương nhiên là có, về mức án có sự khác biệt khá lớn."

Tôi dừng một chút tiếp tục nói: "Tôi đưa bé gái gửi nuôi ở nhà một người họ hàng xa của tôi. Người đó không có con cái. Tôi thấy ông ấy đáng thương, nên mới đưa bé gái cho ông ấy nuôi dưỡng. Toàn bộ quá trình không có giao dịch tiền bạc. Bởi vì mục đích của tôi không phải là để bán. Thế nên pháp luật chỉ có thể kết tội tôi là "Lừa gạt trẻ em". Theo luật hình sự, cùng lắm tôi chỉ có thể bị kết án 5 năm. Chỉ mong rằng trong 5 năm này, bệnh tình của tôi có thể thuyên giảm.

Sau 5 năm mãn hạn tù được thả, tôi lại là một người đàn ông dũng mãnh!"

19

Đội trưởng Thái nghe xong lời tôi nói thì tức đến xanh mặt.

Ngay lúc này, đội trưởng Thái đột nhiên ra ngoài nghe điện thoại.

Đến khi ông ấy quay lại lần nữa, rõ ràng sắc mặt đã nặng nề hơn nhiều.

"Mới vừa rồi, chúng tôi đã khám xét nơi ở của cậu, phát hiện trong tủ quần áo của cậu có một t.h. i t.h. ể nam giới, cậu giải thích thế nào đây?"

Tôi nghe xong thì im lặng không nói gì, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười nhạt.

Cuối cùng họ cũng phát hiện ra t.h. i t.h. ể rồi.

Xem ra vở kịch hay sắp sửa bắt đầu rồi.

Đội trưởng Thái đập mạnh xuống bàn quát lên: "Cậu cười cái gì?"

Tôi giật mình, vội vàng thu lại nụ cười hỏi: "Xin lỗi đội trưởng Thái, ông vừa nói phát hiện t.h. i t.h. ể ở đâu?"

"Trong tủ quần áo nhà cậu."

"Tủ quần áo? Nhà tôi ư? Không thể nào!"

Đội trưởng Thái chống nạnh nói: "Bây giờ đồng nghiệp của tôi đang ở phòng số 701, tòa nhà số 4, khu chung cư Cúc Viên, cậu có muốn tôi đưa cậu đến đó xem không?"

Tôi lập tức xua tay.

"Cái đó thì không cần đâu, chỉ là phòng 701 tòa nhà số 4 khu chung cư Cúc Viên không phải là nhà của tôi."

20

Đội trưởng Thái nghe xong lập tức xích lại gần tôi chất vấn: "Sáng nay lúc chúng tôi đến điều tra vụ án, rõ ràng đã thấy cậu ở 701."

Tôi gật đầu rồi bắt đầu hỏi ngược lại ông ấy: "Có khả năng nào tôi chỉ là một tên trộm thôi không? Vừa hay lúc tôi đột nhập vào nhà ăn trộm, đụng phải các ông đang điều tra vụ án. Các ông không điều tra kỹ lưỡng nên nhận nhầm tôi là chủ nhà của 701, đó là sự tắc trách của các ông."

Đội trưởng Thái bị tôi chọc tức đến mức râu dựng ngược trợn mắt.

Ông ấy tự biết mình đuối lý trước, cũng không tiện tranh cãi với tôi thêm nữa.

"Cho dù thế nào đi nữa, cậu cũng từng xuất hiện ở hiện trường án mạng. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cậu liên quan đến hai vụ án mạng ở phòng 701 và 801. Cậu cứ chờ đấy."

Đội trưởng Thái nói xong thì đập cửa bỏ đi.

Tôi biết ông ấy vội vàng đến hiện trường án mạng rồi.

Sau khi đội trưởng Thái đi, tôi tiếp tục bị các cảnh sát khác thẩm vấn.

Họ bắt đầu hỏi đi hỏi lại tôi tung tích của bé gái đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!