Chương 25: (Vô Đề)

Vì tâm trạng khác nhau, khi bước vào cửa, Khương Đường lại lần nữa có được sự rụt rè và ngượng ngùng đã lâu. Đặc biệt khi thay dép, Khương Đường còn có chút tiểu tâm cơ mà đặt đôi giày của mình sát vào đôi giày của Thạch Hoài Ngọc, trông như chúng đang dựa vào nhau.

"Đường Đường, em đang làm gì vậy?" Thạch Hoài Ngọc hơi nghi hoặc nhìn Khương Đường còn đứng ở cửa. Anh cảm thấy hôm nay cậu có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng là một kiểu kỳ lạ đáng yêu.

"Không có gì, em chỉ đang chỉnh lại giày thôi." Khương Đường quay đầu lại nhìn đôi giày đang kề sát nhau, rồi nhanh chóng đi dép lê vào bếp. "Thầy Thạch, trưa nay thầy muốn ăn gì, em làm cho thầy!"

Khương Đường nói đầy hào khí, như thể Thạch Hoài Ngọc có báo một mâm cỗ đầy ắp ra, cậu cũng có thể làm được. Hay như thể Thạch Hoài Ngọc muốn ăn quả vải, cậu sẽ lập tức cưỡi ngựa chạy xuống tiệm trái cây mua ngay.

"Chỉ cần là em làm, món nào thầy cũng thích ăn," Thạch Hoài Ngọc nghiêm túc nhìn Khương Đường, như thể họ đang không thảo luận về việc ăn gì cho bữa trưa mà là 18 cách ăn Khương Đường. "Đừng để em mệt là được."

Áaaa ~ Cậu ấy chưa "thả thính" được anh, mà lại bị thầy Thạch "thả thính" rồi!

Khương Đường tùy tiện túm lấy một cây cải thảo, đi đến bồn rửa, không muốn để Thạch Hoài Ngọc thấy khuôn mặt đỏ bừng như gà chọi của mình.

Cái này thực sự không thể trách mình không có tiền đồ được, thật sự là đối thủ có đẳng cấp quá cao.

"Sao vậy, giận dỗi với cây cải trắng này à?" Thạch Hoài Ngọc từ sau lưng Khương Đường đưa tay phải ra, nắm lấy bàn tay cậu đang tách từng lá cải trong dòng nước. Một tay khác của anh chống bên trái Khương Đường. "Nếu thầy có nói sai điều gì, em cứ nói cho thầy biết, thầy sẽ sửa. Cây rau này vô tội."

Đừng nói là Thạch Hoài Ngọc chưa hề nói sai điều gì, ngay cả nếu có, Khương Đường lúc này cũng không thể mở miệng, không phát ra tiếng nào. Cậu cảm thấy mình đang được bao bọc bởi một luồng khí ấm áp, dù lưng không chạm vào người Thạch Hoài Ngọc, cậu cũng đã hoàn toàn không thể cử động.

—Càng không cần nói, Thạch Hoài Ngọc bây giờ còn đang nắm tay cậu.

"Thầy Thạch, em chỉ là đang nghiêm túc rửa rau, tách ra có thể rửa sạch hơn," Khương Đường nói từng chữ từng chữ một, những lời dối trá mà chính cậu cũng không tin, rất sợ rằng mình nói nhanh sẽ tiết lộ tình cảm của mình ra.

"Nhưng rửa kiểu này, chúng ta sẽ không có gì để ăn đâu đấy nhé," Thạch Hoài Ngọc nghe lý do của Khương Đường, cố gắng nhịn cười. Nếu anh cười ra tiếng, Đường Đường có lẽ sẽ cúi đầu xuống dưới vòi nước mất.

Khương Đường vội nhìn xuống bồn, quả nhiên đúng như Thạch Hoài Ngọc nói. Dưới đó rơi một đống lá cải, chỉ còn lại gốc rau đáng thương trên tay đang tiếp nhận "nghi lễ" của dòng nước.

"Thầy Thạch, phiền thầy, em đi thái đậu phụ khô đây," Khương Đường vội vàng nhường chỗ ở bồn rửa cho Thạch Hoài Ngọc. Cậu phải tránh xa thầy Thạch một chút. Càng gần, cậu càng sợ không thể kiểm soát bản thân.

"Rau rửa xong rồi. Có gì thầy có thể giúp nữa không?" Thạch Hoài Ngọc biết chuyện tình cảm cũng cần có lúc tiến lúc lui. Vì vậy… sau khi cho Đường Đường 10 phút để bình tĩnh, anh lại dính lấy cậu.

"Không có, không có đâu ạ. Thầy Thạch, thầy ra ngoài đi. Thầy ra ngoài là em có thể làm xong đồ ăn ngay," Khương Đường thực sự sợ cảm giác tê dại toàn thân vừa rồi. Cậu không còn quan tâm đến gì nữa, dùng tay đẩy Thạch Hoài Ngọc.

"Sao, thầy ở đây em không nấu ăn được à?" Thạch Hoài Ngọc sẽ không dễ dàng buông tha Khương Đường đã "cắn câu". "Thầy có sức ảnh hưởng lớn đến em vậy sao?"

"Đương nhiên là có rồi," Khương Đường lúc này thực sự đang chìm sâu trong "gánh nặng ngọt ngào". Ngày hôm qua còn nghĩ mình phải từ từ "dụ" thầy Thạch, vậy mà cậu mới đi được nửa bước trên kịch bản, thầy Thạch đã vẫy tay ở vạch đích rồi.

"Học trò trước mặt thầy giáo thì đương nhiên sẽ căng thẳng. Căng thẳng không chừng run tay sẽ thêm nửa muỗng muối," Khương Đường bắt đầu hùng hồn nói dối, thậm chí còn buông ra lời trẻ con như "đe dọa" Thạch Hoài Ngọc sẽ bỏ nhiều muối.

"Trong việc nấu ăn, em mới là thầy của thầy," Thạch Hoài Ngọc không chớp mắt nhìn đôi mắt sống động của Khương Đường, muốn nhìn nó mở to hơn, tràn đầy sức sống hơn.

"Vậy thầy làm học trò sao lại không nghe lời thế? Thầy giáo yêu cầu cậu lập tức rời khỏi căn bếp này," Khương Đường một tay chống eo, má phồng lên vì giận khiến Thạch Hoài Ngọc muốn đưa tay lên véo.

"Vâng, tuân lệnh," Thạch Hoài Ngọc còn diễn trọn vẹn bằng cách cúi người chào. Nếu không phải sau đó từ phòng khách truyền đến tiếng cười vô độ và tiếng "meo meo" của con mèo đòi ăn, Khương Đường đã thực sự tin vào vẻ ngoài giả vờ kia của Thạch Hoài Ngọc.

Sau khi Thạch Hoài Ngọc rời khỏi bếp, Khương Đường cuối cùng cũng có thể yên tâm nấu ăn.

Người ta vẫn nói, muốn chiếm được trái tim một người đàn ông, trước tiên phải chiếm được dạ dày của anh ta.

Đối diện trực tiếp, Khương Đường cảm thấy bản lĩnh của mình đời này cũng không cao hơn thầy Thạch được. Nhưng về tài nấu nướng, cậu vẫn có thể cố gắng một chút. Dù sao cũng phải giành lại vị trí "đầu bếp chính".

Cải thảo đã được Thạch Hoài Ngọc rửa sạch. Khương Đường thái chúng thành sợi dài đơn giản, cho vào nồi chần chín. Rắc một chút muối, rồi cho trứng bắc thảo, giăm bông, đậu phụ khô đã thái nhỏ vào. Đợi đến khi các nguyên liệu mềm ra, nước canh trở nên sánh và trắng đục thì có thể múc ra.

Có món canh cải thảo chay này, Khương Đường lại muốn làm thêm món sườn xào chua ngọt sở trường cho Thạch Hoài Ngọc.

Qua quan sát của cậu trong thời gian này, Thạch Hoài Ngọc tuy ngày nào cũng nói về việc dưỡng sinh, nhưng lại không có sức đề kháng với món thịt rán. Vì vậy, Khương Đường cố ý rán sườn lâu hơn một chút, cho đến khi bề mặt sườn trở nên vàng ruộm, có một lớp vỏ giòn.

Khi làm món sốt cũng vậy, Khương Đường làm nước đường giấm bao phủ hoàn toàn lên sườn, rồi rắc thêm vừng trắng rang thơm để tăng hương và độ bóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!