Ôn Dịch Hành không nói hai lời giơ tay lên, ở trước mặt mọi người, tát Ôn Vãn Vãn một cái.
Sức lực mạnh làm cho Ôn Vãn Vãn cả người lảo đảo, trực tiếp ngã vào chỗ nước cạn bên cạnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Ôn Dịch Hành vẫn chưa hết giận, giơ chân muốn đá về phía Ôn Vãn Vãn đang ngồi, lại bị Kinh Hạ che trước mặt ngăn cản.
"Ngài Ôn," giọng nói của cô bình tĩnh, sau khi gọi Ôn Dịch Hành thì giương mắt nhìn Hoắc Sở Trầm đang đứng ngoài cuộc, xem như nhắc nhở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là vẫn còn quan tâm đến thể diện của nhà mình, chuyện cha con cãi nhau rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, Ôn Dịch Hành uất hận cắn răng, thu tay về.
"Qua bên kia xem thử đi." Hoắc Sở Trầm hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cũng không nhìn ai, cất súng rồi mang theo Vito rời đi.
Ôn Dịch Hành đi theo sau.
Bước chân càng đi càng xa, trong thung lũng chỉ còn lại hai người Kinh Hạ và Ôn Vãn Vãn.
Bầu không khí có chút áp lực.
Kinh Hạ không lên tiếng, cô bước tới xốc Ôn Vãn Vãn lên. Ôn Vãn Vãn cáu giận không hợp tác, vươn tay đẩy cô ra nhưng Kinh Hạ đã nắm lấy cổ tay cô ta vặn lại, kéo cô ta vào bờ.
"Cô buông tôi ra! Buông ra! A…"
Kinh Hạ ném Ôn Vãn Vãn xuống đất, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Cút!" Tính tính tiểu thư của Ôn Vãn Vãn nổi lên, bắt đầu làm loạn, lấy đá ném vào cô.
Kinh Hạ không nhúc nhích, im lặng đứng đó một lúc lâu, mới ngồi xổm xuống nhìn cô ta nói: "Tôi không phải người của ngài Ôn, đi theo tiểu thư cũng chỉ là làm công việc của mình. Tiểu thư hận ngài Ôn như thế nào, là chuyện của tiểu thư. Nhưng mà Ôn tiểu thư, cô có thể hận một người, nhưng không thể vì thế mà hận cả thế giới, lại càng không nên biến mình thành trò cười."
Cô không giỏi an ủi người khác, có thể nói ra được những lời như vậy đã là cực hạn.
Thấy cảm xúc của Ôn Vãn Vãn đã dần ổn định, Kinh Hạ mới đi qua kiểm tra vết thương của cô ta.
Mắt cá chân bị đỏ lên một mảnh, chắc là vừa rồi té xuống bị đập vào. Có một vài chỗ bị trầy da chảy máu, nhưng không biết phần mô mềm có bị thương hay không.
"Có thể cử động được không?" Kinh Hạ hỏi.
Ôn Vãn Vãn thử nhấc nhân, những lời trách móc đến miệng lại ỉu xìu trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đau không?" Kinh Hạ chạm nhẹ vào mắt cá nhân, đổi lại là một trận tê nhức.
Có lẽ là bị tổn thương đến xương cốt rồi.
Cô nhìn xung quanh, Hoắc Sở Trầm và Ôn Dịch Hành đều đã đi xa, cô không thể cõng Ôn Vãn Vãn về được. Cũng may là khu rừng này là bãi săn tư nhân của Hoắc Sở Trầm, không có dã thú đi qua. Kinh Hạ quyết định để Ôn Vãn Vãn ở đây, bản thân trở về tìm viện binh.
Tháng ba ở New Jersey vẫn còn lạnh, càng không nói tới ở thung lũng.
Kinh Hạ đem quần áo khô trên người mình thay cho Ôn Vãn Vãn, mặc đồ vào rồi rời đi.
Nhưng mà chưa đi xa thì đã thấy bầu trời có xu thế muốn mưa.
Nếu trời mưa, nước dâng cao, chân Ôn Vãn Vãn bị thương không tiện, ở lại bên bờ sông cũng là tai họa ngầm, càng thêm việc cô ta cũng không có thứ gì có thể tránh mưa.
Nghĩ vậy, Kinh Hạ quyết định để lại trang bị cho Ôn Vãn Vãn, cô xoay người bước trở về.
Nhưng mà trong thung lũng trống rỗng, không tìm thấy nổi một bóng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!