Trong phòng điều khiển của tòa nhà Hudson, hầu gái đẩy toa xe đựng đồ ăn ra khỏi phòng của Kinh Hạ.
Bánh xe cọ xát trên sàn nhà phát ra tiếng vang lọc cọc. Đi qua mấy gian phòng cho khách, hầu gái dùng thẻ phòng mở phòng sách của Hoắc Sở Trầm ra.
Nhưng giờ phút này hầu gái thật sự đang nằm hôn mê ở trong phòng của Kinh Hạ.
Kinh Hạ nhìn đồng hồ đếm ngược trong tay, cô chỉ có nhiều nhất hai mươi phút để tìm kiếm toàn bộ thông tin cần thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước tiên cô thử tìm kiếm trên bàn làm việc của Hoắc Sở Trầm và trên giá sách một lần, ngoại trừ một cái máy tình có khóa mật mã thì không còn gì cả. Kinh Hạ sợ máy tính có hệ thống cảnh báo cho nên không dám tùy tiện thử giải khóa.
Cô suy nghĩ, lấy một cái máy nghe trộm mini ra gắn vào một góc ở tận trong cùng của bàn làm việc.
Nhưng mà tiếp theo nên làm cái gì đây?
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, thời gian đang trôi đi từng phút từng giây, hầu gái có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, nỗi lo âu phiền muộn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Lúc cô thu hồi tầm mắt, chợt bị một dải phản quang ở trong góc tường thu hút sự chú ý. Kinh Hạ đi tới trước tủ đứng bằng pha lê, xuyên qua cửa tủ cô nhìn thấy một khung ảnh làm bằng gỗ hồ đào.
Bởi vì thời gian đã qua rất lâu cho nên bức ảnh có chút ố vàng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nhân vật trong bức ảnh, là một đôi vợ chồng cùng với ba đứa trẻ của bọn họ.
Người mẹ là người Châu Á, người cha là người da trắng, ba đứa trẻ đều là con lai… hai đứa con trai, một đứa con gái.
Kinh Hạ nhận ra đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong bức ảnh này là Hoắc Sở Trầm.
Cho nên, có lẽ bức ảnh này là ảnh chụp gia đình của anh.
Nhưng mà cô đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe thấy Hoắc Sở Trầm nhắc về gia đình mình bao giờ.
Kinh Hạ có chút tò mò, mở ngăn tủ lấy bức ảnh gia đình kia ra.
Hoắc Sở Trầm trong bức ảnh này có lẽ chỉ mới năm sau tuổi. Mọi người đang vây quanh trước bàn dài tổ chức sinh nhật cho anh, trước mặt anh có một cái bánh sinh nhật thật lớn, trong lòng ngực anh đang ôm một con thỏ bông, đôi mắt nhìn thẳng máy ảnh tươi cười xán lạn.
Trước mắt bỗng xuất hiện đôi con người nặng mề giống như sương chiều, trong lòng Kinh Hạ chợt nổi lên một chút chua xót.
Cô xoay mặt sau của khung ảnh qua.
Nhưng mà, một hàng chữ nhỏ trên phía sau mặt kính xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ giật mình, lau bụi bặm bám trên mặt kính, rốt cuộc cũng thấy rõ dòng chữ ấy là gì… "Gửi con trai yêu quý của chúng ta, Roche Luciano"
Lại nhìn thấy cái tên này lần nữa, Kinh Hạ nhớ tới thật lâu trước kia, trong một đêm nào đó, cô đã nhìn thấy dòng chữ trên chiếc đàn dương cầm cỡ lớn trong căn phòng đó… "To Roche".
Roche...
Cho nên, tên tiếng Ý của Hoắc Sở Trầm là Roche Luciano sao?
Nếu thật sự là như thế, vậy vì sao anh lại muốn sửa tên đổi họ?
Kinh Hạ không hiểu tại sao, nhưng cũng không có thời gian đứng rối rắm chuyện này. Cô ghi nhớ cái tên này, đặt bức ảnh vào ngăn tủ, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cái máy tính được cài đặt mật mã kia.
Tuy như vậy quá mức mạo hiểm, nhưng cô có một loại trực giác, mật mã mà Hoắc Sở Trầm đặt ra nhất định có liên quan đến cái tên này.
Vì thể cô khởi động máy, ngừng thở, nhập từng chữ cái "Roche Luciano" vào khung mật mã.
Một giây, hai giây...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!