Chương 27: (Vô Đề)

Kinh Hạ ôm hành lý lên lầu.

Đồ vật của cô không có nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo với mấy quyển sách.

Chiếc vòng cổ bị đứt kia được cô đặt trong một hộp giấy nhỏ đã phai màu, lúc Hoắc Sở Trầm nhìn thấy nó thì nhíu mày lại.

"Trên lầu là chỗ ở của tôi, sẽ không có người đi lên đó." Ánh mắt của anh lại chuyển về phía văn kiện trên bàn, không đầu không đuôi mà bổ sung: "Phòng cuối cùng phía bên phải hành lang là phòng của em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Âm thanh của anh lạnh lùng, nói xong vùi đầu xuống, không hề quan tâm tới Kinh Hạ nữa.

Xem ra là anh không có ý định đưa cô đi xem.

Kinh Hạ không thèm để ý, đáp lại một tiếng sau đó xoay người rời đi, lại bị người phía sau gọi lại.

Bao tay cọ xát lên mặt bàn làm bằng gỗ hồ đào phát ra tiếng ma sát xẹt xẹt rất nhỏ, Hoắc Sở Trầm gõ gõ đốt ngón tay lên cái bàn trước mặt mình nói: "Để vòng cổ lại đi."

Người trước mặt anh sửng sốt, lập tức đề phòng mà lùi lại phía sau hai bước.

Sắc mặt Hoắc Sở Trầm càng trở nên âm trầm, ngẩng đầu bổ sung: "Tôi tìm người sửa giúp em."

"Tôi tự đi tìm được."

Hoắc Sở Trầm bị dáng vẻ "bảo vệ đồ ăn" của cô gái này làm cho tức đến bật cười.

Anh cũng không phát giận, chỉ nhìn cô hỏi lại: "Tôi có thể tìm được người sửa chữa đồ trang sức tốt nhất ở New York, vậy còn em thì sao?"

Kinh Hạ không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.

Sự kiên nhẫn của Hoắc Sở Trầm bị hao hết, anh lười hỏi tiếp, đứng dậy đi về phía cô, lấy cái hộp giấy nhỏ đã bị phai màu trên đống quần áo mà cô đang ôm trong tay, sau đó đẩy người ra khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa phòng lại.Kinh Hạ ôm đồ trở về phòng.

Ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng, cô không bật đèn, thuận tay vứt đồ vật trong xuống dưới đất, sau đó tê liệt ngã xuống trên giường.

Vừa rồi lúc đánh nhau cô lấy một địch sáu, không bị ngã xuống cũng chỉ do cố gắng chống đỡ. Hiện tại Adrenalin trong máu giảm xuống, cả người đau xót giống như bị hàng ngàn con kiến bò lên, chỉ là đi vài bước tới mép giường thôi cũng đã làm cô phải tiêu tốn toàn bộ sức lực.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kinh Hạ nằm đơ trong chốc lát, xoay người lại chợt thấy mấy lọ thuốc mỡ bôi vết thương được đặt ở trên tủ đầu giường.

Là Vito để đây sao?

Nhưng vừa rồi Hoắc Sở Trầm cũng nói là nơi này sẽ không có người đi lên.

Đầu óc của cô hỗn loạn, toàn thân lại trải đầy vết thương, Kinh Hạ lười suy nghĩ tiếp, cầm lấy lọ thuốc đi vào trong phòng tắm.

Chờ đến khi tắm xong đi ra ngoài, cô chợt thấy điện thoại của mình vẫn đang lóe sáng. Kinh Hạ đi tới bật máy lên, trên màn hình là mười mấy cuộc gọi nhỡ của Ôn đại tiểu thư.

"Này, tôi bảo" phía bên kia điện thoại là Ôn đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cây son môi tôi đã dùng một nửa lần trước vứt đâu rồi?"

Bàn tay đang lau tóc của cô ngừng lại, Kinh Hạ ngẩn người, cô không nhớ một người chỉ dùng một cây son môi vài lần từ khi nào lại có một cây son đã dùng một nửa.

Cô suy nghĩ một lát, thuận miệng nói: "Ô đựng đồ thứ ba ở bàn trang điểm trong phòng để quần áo của ngài, ngài thử tìm trong đó xem."

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh giả vờ tìm kiếm: "Tìm thấy rồi."

Sau đó, Ôn Vãn Vãn lại nói sang chuyện khác, bắt đầu thảo luận về chuyện của cô ta: "Trước kia cô đi theo Hoắc Sở Trầm có gặp được Downey không?"

Kinh Hạ cạn lời, nhàn nhạt nói: "Tôi không đi theo Hoắc Sở Trầm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!