"Hahaha, tiểu tử đó từ nhỏ đã bị liệt hai chân, hắn không thể như chúng ta rèn luyện được đâu."
"Hắn thật đáng thương hại."
"Chúng ta nhất định phải rèn luyện thể lực từ nhỏ để có thể trở thành những tu sĩ ưu tú, bảo vệ nhân loại."
"Không sai, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện từ bây giờ, đến năm 15 tuổi ta chắc chắn sẽ đủ tư cách trở thành Đấu Sĩ."
Ta sẽ làm Kỵ Sĩ.
"Ta muốn thành Pháp Sư."
"Phải thi vào các Học Viện."
"Chúng ta phải bảo vệ những kẻ tàn tật như Trần Ninh."
"Không sai, bảo vệ kẻ tàn tật như hắn...."
Nhìn thấy một đám trẻ cùng tuổi trong làng cố gắng luyện tập khi còn rất nhỏ, nghe thấy những thanh âm đầy tính thương hại của bọn họ, Trần Ninh đang đẩy xe lăn chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Không cam tâm, biệt khuất, nhục nhã, nghẹn ngào.... đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực dần lấn át lý trí, Trần Ninh ngửa đầu nộ hống:
"Ta không cần bất kỳ ai bảo vệ, ta mới là kẻ phải bảo vệ các ngươi!"
AAAAAAAAAAAA
Thanh âm vang dội khắp không gian, thân ảnh Trần Ninh ngồi trên xe lăn từ từ thu nhỏ, thu nhỏ.... còn những tiểu hài tử cùng trang lứa với hắn đang cố gắng khổ luyện kia ngày một lớn lên, lớn lên....
Khoảng cách giữa bọn hắn ngày càng xa, ngày càng xa....
TA KHÔNG CAM TÂM!
Trần Ninh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, giấc mộng nhiều năm đeo bám hắn vẫn không thể dứt ra được.
Đưa mắt nhìn sang, hắn thấy một bộ quân phục, vũ khí, chiến giáp, hành lý chỉnh tề được đặt sẳn trên bàn.
Phụ thân.... Trần Ninh thì thào gọi:
"Ngươi lại muốn lên chiến trường? Chỉ mới hai ngày trở về thôi mà?"
Trần Mãnh bê đĩa cơm sườn nướng đặt lên bàn, hướng thằng con yếu ớt của mình gật đầu dứt khoát:
"Hai ngày này đã là khoảng thời gian vô giá, nghe giọng điệu của ngươi.... hình như không muốn ta đi?"
Trần Ninh đưa mắt nhìn lên trần nhà, thở hổn hển:
"Làng chúng ta đi hơn nghìn người, kết quả chỉ còn 18 vị thương binh, lần sau liệu đến lượt của ngươi?"
"Ta đã mồ côi mẫu, lại không muốn mồ côi phụ.... ta có đọc qua sách, biết rằng với tuổi tác của ngươi, đã có thể xin nghỉ hưu, xuất ngũ được rồi."
"Câm miệng cho lão tử!"
Trần Mãnh đột ngột phẫn nộ vỗ bàn, bước đến bên giường túm cổ Trần Ninh nâng lên, cái trán nổi gân xanh cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:
"Nghỉ hưu cái rắm, xuất ngũ cái chó, lão tử chỉ hận không thể ở trong quân lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút, giết càng nhiều súc sinh kia càng tốt."
"Đã có biết bao nhiêu chiến hữu, đồng đội ngã xuống trước mặt ta, đã có bao nhiêu người đổ máu, bao nhiêu thi thể không nguyên vẹn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!