Chương 48: Tìm lại

Chiêu Nhiên thức dậy thấy Huyền vương đang ngồi bên cạnh nhìn mình. Hắn chăm chú nhìn hai miếng ngọc đang phát sáng nhàn nhạt trong tay, sau đó nét cười trên môi tắt dần.

"Dân nữ Nguyễn Chiêu Nhiên, con gái của Lễ Bộ Thượng Thư Nguyễn Văn Thành, tham kiến Huyền vương."

Huyền vương hờ hững đáp Chiêu Nhiên: "Ta chỉ ngẫu nhiên ghé qua đây."

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Huyền vương, Chiêu Nhiên cảm thấy trong lòng có chút lo lắng liền xin phép rời đi. Nào ngờ, Huyền vương lại nhiệt tình ngỏ ý đưa cô về. Chiêu Nhiên vội vàng từ chối, nói đã có người nhà chờ. Huyền vương cũng không làm khó nhưng lại nhiệt tình tiễn cô đến tận lúc lên xe ngựa.

Trên đường trở về, Chiêu Nhiên nghĩ muốn hỏi Ly Thanh về chuyện đêm qua. Chiêu Nhiên nhớ có một lần trong lúc đang ngủ, cô mơ thấy Huyền vương ngồi bên bàn đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống. Chiêu Nhiên biết đó là ký ức của Ly Thanh, cô muốn hỏi một chút về mối quan hệ giữa Ly Thanh và Huyền vương nhưng lúc này Ly Thanh vẫn chưa tỉnh dậy.

Đoạn đường dài từ hoàng cung trở về Lư Châu đi hết hơn nửa ngày trời. Ly Thanh sau khi tỉnh lại nhận ra mình có thể tùy ý rời khỏi cơ thể của Chiêu Nhiên. Cô bay ra khỏi xe và thăm thú khung cảnh xung quanh từ trên cao, bay được một đoạn, cô phát hiện ra ở phía sau là xe của Huyền vương. Ly Thanh bay đến trước xe của Huyền vương, chờ cho xe ngựa đi xuyên qua là cô có thể vào được bên trong xe ngựa.

Bởi vì sự va chạm này khiến Ly Thanh cảm thấy khó chịu nên sau khi vào trong khoang xe, cô choáng váng ngã lên sàn xe.

Huyền vương lúc này đang nhắm mắt ngồi trong xe, tay phải chống đầu, tay trái cầm hai miếng ngọc thạch ở trên đùi. Thấy hai miếng ngọc thạch rung lên nhè nhẹ, Huyền vương mở mắt nhìn phía trước một lúc, sau đó nhắm mắt lại.

Ly Thanh ngồi dậy liền nhìn thấy ánh mắt Huyền vương đang hướng về phía mình sau đó nhắm mắt. Ly Thanh bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi bên cạnh Huyền vương quan sát thật kỹ.

Trước đây, khi làm hộ vệ, Ly Thanh thường không dám nhìn thẳng Huyền vương quá lâu, giờ có cơ hội cô liền quan sát thật tỉ mỉ. Ly Thanh di nhẹ ngón tay trên má Huyền vương, Huyền vương hơi nhíu mày lại nhưng không mở mắt. Ly Thanh chợt nhớ tới cảnh Huyền vương chăm sóc cô trên xe lúc trước, cô nhìn hắn một hồi rồi ghé bên tai nói: "Vương gia thật sự thay vết thương cho tôi sao?"

Lông mi Huyền vương khẽ động, Ly Thanh đưa tay vuốt lên mi mắt hắn, cảm giác người trước mặt vô cùng đẹp.

"Thanh Thanh."

Ly Thanh giật mình thu tay lại. Cô quan sát kỹ Huyền vương, chỉ thấy hắn như đang nói mơ. Do dự một lúc, Ly Thanh đứng dậy, đến bên tấm vải che trước xe, định tập trung xuyên qua.

"Khụ khụ….. khụ khụ…"

Ly Thanh quay đầu thấy Huyền vương dùng tay che miệng, ho liên hồi. Ly Thanh quay lại chỗ Huyền vương xem thử, cô thấy quanh người hắn tỏa ra ánh sáng với nhiều màu tối khác nhau. Cơn ho của Huyền vương vơi dần, hắn lấy một tay vuốt ngực, mắt mở hờ rồi đóng lại.

Ly Thanh cảm thấy như có điều gì đang gọi, cô nhấc cánh tay buộc chỉ đỏ của mình lên, sau đó cúi người nhìn kỹ cổ tay của Huyền vương trong tay áo, thì có một sợi chỉ đỏ y hệt. Ly Thanh không tin vào mắt mình, cô quỳ trên sàn xe, đưa tay vào trong tay áo của Huyền vương, chạm vào sợi chỉ đỏ, một cảm giác tức ngực truyền tới người cô, cô liền thu tay về.

Ly Thanh nhìn Huyền vương, khẽ nói: "Vương gia khó chịu lắm sao?"

Huyền vương không nhúc nhích, Ly Thanh chỉ cảm thấy dường như ngón tay hắn vừa chạm vào cổ tay mình. Ly Thanh đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Huyền vương, cô giơ cánh tay mình lên ngắm nghía sợi chỉ đỏ.

Đến lúc này, Ly Thanh mới để ý sợi chỉ đỏ kia được buộc ở cổ tay trái của Huyền vương, còn của cô buộc ở cổ tay phải. Ly Thanh thử đưa cổ tay phải của mình lại gần cổ tay trái của Huyền vương, một hơi ấm kỳ lạ truyền khắp cơ thể cô. Ly Thanh bất giác mỉm cười bởi suốt nhiều ngày qua, linh hồn cô mỗi lúc một lạnh dần, sau đó cô không còn cảm nhận được hơi ấm nữa, cho dù là lúc cô nhập vào người Chiêu Nhiên.

Giờ Ly Thanh cảm nhận lại được hơi ấm, lòng vô cùng dễ chịu, cô ngây ngốc ngồi cười trong vô thức.

Ly Thanh chợt ngẩng đầu lên thấy Huyền vương đang nhìn mình, khóe môi hắn cong cong. Ly Thanh vội thu tay. Ngay sau đó, Huyền vương nhắm mắt lại, Ly Thanh đứng dậy rời khỏi xe. Một lúc sau, Huyền vương mở mắt nhìn quanh, nét cười trên môi biến mất, ánh mắt dần ảm đạm.

Ly Thanh quay lại nhập vào cơ thể của Chiêu Nhiên rồi ngủ thiếp đi đến lúc xe ngựa dừng hẳn. Về đến nhà, Chiêu Nhiên vừa vào phòng mình chưa được bao lâu thì có thị nữ đến báo với cô nhà có khách quý, nói lão gia bảo cô đến đại sảnh chào khách một tiếng. Trên đường đi, Chiêu Nhiên thắc mắc không biết sao khuya như vậy lại có người tới thăm. Lúc đến nơi, Chiêu Nhiên sững người nhận ra đó là Huyền vương, cô liền lập tức hành lễ.

"Nguyễn Chiêu Nhiên tham kiến Huyền vương."

"Miễn lễ."

Lễ Bộ Thượng Thư nói với Chiêu Nhiên: "Vương gia muốn ở Lư Châu mấy hôm. Mấy ngày tới con hãy thay cha tiếp vương gia."

Chiêu Nhiên nhìn lên, thấy Huyền vương đang nhìn mình liền cúi đầu và nói: "Vâng."

Chiêu Nhiên liếc nhanh xung quanh, thấy mọi người đang nhìn mình với những ánh mắt khác nhau. Lễ Bộ Thượng Thư cùng Huyền vương trao đổi vài câu rồi ông cho người hầu dẫn đường giúp Huyền vương đi nghỉ. Sau đó, Chiêu Nhiên cũng xin phép rời đi. Trên đường trở về phòng, Chiêu Nhiên không ngừng lo lắng chỉ sợ mình sẽ đắc tội với Huyền vương, cô muốn hỏi Ly Thanh về Huyền vương nhưng lại chưa có cơ hội để hỏi.

Sáng sớm hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy trước, cô bước ra ngoài đi dạo chợt nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng trước cửa phòng Chiêu Nhiên không xa. Ly Thanh lùi lại định trở về phòng thì nghe thấy tiếng của Huyền vương: "Đợi đã!"

Ly Thanh đành bước đến trước mặt Huyền vương hành lễ.

"Tham kiến vương gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!