Chương 44: Cửu tuyền

Ly Thanh cảm thấy nhẹ bỗng, cô nhìn xuống đôi chân mình, thấy nó trong suốt và dần tách khỏi mặt đất. Cách đó không xa, Huyền vương ôm cơ thể của cô, vội vã lên ngựa. Bên tai cô văng vẳng câu nói: "Thanh Thanh, đừng bỏ cuộc!"

Ly Thanh nhìn Huyền vương đang phóng ngựa như kẻ điên, lòng tự nhủ: "Không kịp nữa rồi….."

Phi Ảnh đưa tay ra nắm lấy tay Ly Thanh. Hai người dần bay lên, khung cảnh trước mắt họ ngày một trắng xóa. Trên đường, Ly Thanh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nhưng cô lại không thấy gì ngoài màu trắng. Phi Ảnh thấy biểu hiện nhìn ngang ngó dọc của Ly Thanh thì bật cười, hắn nói: "Nghe nói, sau khi chết đi, nếu ta nghe thấy tiếng nước chảy suốt một quãng đường dài thì nơi ấy chính là cửu tuyền."

Ly Thanh nắm tay Phi Ảnh chặt hơn và mỉm cười. Qua một lúc lâu, hai người dừng ở một nơi tràn ngập những dải ánh sáng tựa như những dải lụa mỏng với nhiều màu sắc khác nhau. Ly Thanh nhìn xuống, thấy phía dưới chân mình toàn là sương khói. Phi Ảnh cầm tay cô chậm rãi tiến về phía trước, nói: "Ta từng gặp lại Vĩnh Kỳ, cậu ấy nói sau khi chết sẽ phải trả tội lúc ở nhân gian.

Ta từng giết người tốt cũng từng giết kẻ xấu…."

Trong lòng Ly Thanh chợt có cảm giác bất an, cô nhìn Phi Ảnh và nói: "Những người lúc nãy chúng ta nhìn thấy…. họ là ai vậy?"

"Họ đều là những người bị Thượng Hào giết hại. Bởi vì bị giết quá thảm khốc nên không rời đi, giống như ta. Bọn ta khiến cơ thể hắn ngày đêm đau nhức, không giấc ngủ yên, luôn mang tâm đề phòng và sợ hãi."

"Sau khi trả hết tội, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Ta không biết."

Phi Ảnh đột nhiên dừng lại, nắm chặt tay Ly Thanh, đặt lên ngực mình, nói: "Chim sẻ, ta hy vọng nàng sẽ sống thật tốt."

Ly Thanh mỉm cười, nhìn về phía trước và bước tiếp: "Ngốc. Không phải chúng ta đang….."

Ly Thanh chợt thấy tay mình trống rỗng, cô quay sang, Phi Ảnh đã biến mất. Ly Thanh quay người lại ra sau nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa. Chợt có một làn gió hút Ly Thanh bay lên, gió ù ù bên tai, những làn khói trắng liên tục lướt qua mặt cô. Ly Thanh bỗng dừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Tiếng khóc bên tai xuất hiện, trước mắt dần hiện ra một khung cảnh xa lạ. Ly Thanh nhìn thấy một người đàn bà trông có vẻ bị đói đang ôm con, ngồi giữa những người ăn mặc giống dân như chạy nạn. Ly Thanh tiến tới gần, đưa tay chạm thử nhưng nhận ra chỉ là ảo ảnh. Đôi mày cô nhíu lại. Những hình ảnh sau đó diễn ra nhanh chóng, không một chút đứt đoạn. Thoáng chốc đứa bé lớn thêm vài tuổi, người mẹ nằm bên góc tường từ từ chết đi. Không rõ đã qua bao lâu, có hai người phụ nữ bước đến trước mặt đứa bé.

Một người ôm đàn, một người có dáng vẻ cao quý đưa tay về phía đứa bé.

Trong đầu Ly Thanh như có thứ gì đó bùng nổ, cô nhận ra đứa bé đó chính là mình, người đang đưa tay về phía cô chính Cung chủ Vô Ảnh Cung, người còn lại chính là Cầm sư nương. Những sự việc sau đó đều diễn ra như những gì Ly Thanh từng trải qua, những đoạn ký ức vốn dĩ đã bị ngủ quên, một lần nữa lại thức dậy. Câu chuyện một đời người lướt qua trước mắt như một giấc mộng dài.

Ly Thanh lần nữa nhìn thấy được sư phụ mình. Ông ấy thức ngồi bên giường chăm sóc cho cô khi cô bị ốm lúc nhỏ.

Cô nhìn thấy Phi Yến lén đặt thêm ít tiền vào trong túi của cô.

Cô nhìn thấy Yên Thanh dùng dao kề cổ cô nhưng cuối cùng lại hạ dao xuống, hôn nhẹ lên vai cô.

Cô nhìn thấy Cung chủ thở dài mệt mỏi lúc cô quay người rời đi.

Cô nhìn thấy lúc cô và Phi Ảnh ở trên mái nhà, cô ngủ say tựa vào vai người ấy, môi rỏ nước miếng. Phi Ảnh vác cô trở về phòng.

Cô nhìn thấy Huyền vương ngồi trong xe ngựa băng vết thương cho cô với nét mặt đầy cẩn trọng.

"Nữ tạp dịch trong quán thay cho em. Hay em hy vọng người đó là tôi?"

Nhớ lại lời hôm ấy Huyền vương nói với cô, cô bất giác cười.

Cô nhìn thấy lúc ở Lạc Hận, Lão Nhị đứng trước cửa phòng cô rất lâu, tay nhiều lần giơ lên định gõ cửa nhưng lại dừng lại. Mãi hắn mới có dũng khí gõ cửa nhưng cô lại ngủ say không tỉnh. Sau đó, Lão Nhị treo ngoài cửa một túi gấm rồi rời đi, bên trong đó là một chiếc vòng tay và một bức thư nói lời từ biệt. Có điều, túi gấm ấy đã bị sư muội của Phong Linh sáng sớm đi ngang qua lấy mất.

Cô nhìn thấy Cửu hoàng tử, trong lúc cô đang ngủ, lấy tro lửa vẽ tốc ký mặt cô lên một tờ giấy rồi cất trong người, miệng lẩm bẩm: "Ra là nữ thật."

Cô nhìn thấy Huyền vương ôm cô bước xuống ngựa, cả người phờ phạc, đi được vài bước liền ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Ảo ảnh biến mất, tất cả tối om. Ly Thanh chầm chậm giơ tay về phía trước, ngón tay chạm vào một mặt phẳng lành lạnh. Cô đạp chân đẩy người về phía trước, cả bàn tay như chạm vào một tấm màn chắn, nơi bàn tay chạm vào dần phát ra vô vàn đốm sáng li ti. Xung quanh Ly Thanh vụt sáng tựa như ánh mặt trời chiếu rọi khiến cô lóa mắt. Sau một lúc định thần lại, Ly Thanh thấy mình đang đứng trước một tấm gương khổng lồ.

Cô nhìn xung quanh một vòng, nhận ra tấm gương này cong như trăng lưỡi liềm, trên mỗi đoạn gương đều tái hiện lại những việc cô đã làm. Ly Thanh nhìn lên đài gương, thấy ba chữ vàng: "Nghiệt Kính Đài".

Ly Thanh chợt nhận thấy dưới chân mình nong nóng, liền cúi xuống thì thấy có một ngọn lửa đang lớn dần ở dưới chân. Cô lập tức liên tục quạt tay bay lên cao, chân cũng đạp không ngừng. Thoát ra khỏi khu vực của Nghiệt Kính Đài, phía trước chợt trở nên u tối, xám xịt, xa xa có ánh sáng đỏ. Ly Thanh nhận thấy cơ thể nhẹ hơn, cũng dễ điều khiển hơn. Cô nổi hứng, bước chân theo điệu múa kiếm "Dạ Ảnh", nhẹ nhàng bay đến nơi phát ra ánh sáng đỏ.

Ly Thanh cảm thấy sau lưng mình ấm áp liền quay đầu xem có thứ gì. Ngọn lửa lúc nãy đang đuổi theo cô, lửa càng lúc càng lớn, lưng cô nóng dần rồi thấy ran rát. Ngọn lửa ngùn ngụt, hơi nóng khiến Ly Thanh khó thở, cô càng chạy càng bị ngọn lửa quấn lấy, làm cách nào cũng không cắt đứt được. Ly Thanh dần đuối sức không chạy nổi nữa, cô vừa chạy vừa bị ngọn lửa đốt phồng rộp đôi chân và lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!