Ở Huyền Vương Phủ.
"Vương gia."
Ly Quân tỉnh dậy thấy mình nằm gục trên bàn, trên mặt bàn là các sổ sách và một cuộn tranh. Ly Quân cảm thấy đau đầu, chống tay ngồi dậy, nói: "Vào đi."
Tư Khanh – hộ vệ của Huyền vương, bước vào, trên tay hắn là một khay đồ. Hắn bước đến chỗ Ly Quân, đặt khay đồ xuống và nói: "Đây là những đồ khả nghi thuộc hạ tìm thấy trong phòng vương phi."
Ly Quân thấy trên khay có một hộp gỗ, hai gói vải nhỏ và một cái chăn màu đen. Hắn cầm cái chăn lên thấy đây là chăn trong phủ, cảm thấy không có gì lạ nên lật qua lật lại xem xét. Hắn hỏi: "Cái chăn này có gì đáng nghi?"
"Bẩm vương gia, loại chăn màu đen này chỉ có từ lô hàng hơn nửa năm trước. Giờ vương phủ chỉ nhập màu xám. Thời điểm vương phi mới đến đây là gần bốn tháng trước. Thuộc hạ cũng cho người đi kiểm tra, loại chăn này không ai bị mất hay cho đi."
Theo như lời của Tư Khanh thì Ly Thanh đã có được chiếc chăn này trước khi vào phủ. Huyền vương trầm ngâm nhìn chiếc chăn, hắn không hiểu tại sao Ly Thanh lại có chiếc chăn này và giữ lại bên người làm gì. Sau đó, hắn chỉ tay vào hai gói vải, hỏi: "Còn đây?"
"Gói trắng là thuốc độc, giống với loại tìm thấy trong rượu. Còn gói đỏ có nhiều thành phần có thể cứu người hoặc hại người, một số thành phần đến thầy thuốc cũng không biết. Có khả năng đây là thuốc giải cho một loại độc khác."
"Tức là cả hai gói thuốc này không liên quan nhau?"
"Đúng, thưa vương gia."
Huyền vương chỉ vào gói thuốc trắng, nói: "Ngươi đã kiểm tra kỹ, không có thuốc giải?"
"Vâng."
Huyền vương nhắm mắt, bắt đầu vuốt mi tâm. Nếu như Ly Thanh vì cầu sống mà phản bội hắn, thì không lý nào khi cô chuẩn bị thuốc độc để bỏ vào rượu hại hắn, lại không đề phòng chuẩn bị thuốc giải cho bản thân cả. Sau đó, Huyền vương mở hộp gỗ ra, thấy bên trong trống rỗng, hắn nói: "Hộp này có gì sao?"
"Hộp này không có gì nhưng thuộc hạ thấy nó được cất vào một ngăn nhỏ trong hộc tủ bàn trang điểm."
Huyền vương xem xét xung quanh chiếc hộp hình vương không quá lớn. Xem qua xem lại một hồi vẫn không phát hiện được gì, hắn bèn đặt xuống. Nhìn hết toàn khay một lượt, hắn chợt nói: "Thiếu!"
"Dạ?"
"Thẻ bài đâu?"
"Thẻ bài…? Thuộc hạ đã lục soát kỹ nhưng không tìm thấy thẻ bài."
Huyền vương nhắm mắt lại cố nhớ đêm Ly Thanh được kéo từ dưới nước lên. Đêm đó, cả người Ly Thanh ướt sũng, váy mỏng dính bết vào da, nếu như trên người cô có thẻ bài nhất định hắn sẽ phát hiện ra.
Huyền vương nhìn hộp gỗ trong khay, đột nhiên có cảm giác bất an. Hắn nói với hộ vệ: "Còn gì nữa không?"
"Thị nữ của Cơ phu nhân định đến thăm Tư Mã, nói là trước đây hai người thỉnh thoảng có qua lại nên đến xem. Thuộc hạ đã làm theo lệnh của vương gia, không để bất cứ ai đến gần."
"Đã tìm thấy vương phi chưa?"
"Vì vương phi di chuyển nhiều nơi nên thuộc hạ vẫn đang cho người đi tìm."
"Cô ấy đi được?"
"Là…bị người lôi đi."
Huyền vương vẫy tay ý bảo hộ vệ rời đi. Tư Khanh hành lễ rồi bước ra ngoài.
Ly Quân đưa bàn tay có chút run run chạm vào hộp gỗ, hơi thở của hắn trở nên rất nặng. Hắn cầm hộp gỗ rồi đi đến bên giường. Sau khi lấy hộp gỗ dưới giường ra, hắn nhìn hai hộp gỗ trên tay, hơi thở dần trở bên nặng nhọc. Hắn mở hộp gỗ của mình, lấy miếng ngọc thạch ra rồi chầm chậm đặt vào hộp gỗ lấy từ phòng Ly Thanh.
Miếng ngọc vừa như in với hộp gỗ. Sau khi ngọc được đặt vào hộp gỗ liền phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, chập chờn. Ly Quân ngây người nhìn miếng ngọc trước mắt, cánh tay giữ hộp gỗ một lúc rồi mất dần cảm giác, buông thõng xuống. Miếng ngọc rơi khỏi hộp, gõ từng nhịp trên đất, ánh sáng xung quanh biến mất.
"Vương gia…."
"Ly Thanh? Ngươi không sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!