Chương 3: Duyên kỳ ngộ

Trời đêm mưa tầm tã suốt ba ngày, Tinh Ngân tỉnh lại phát hiện mình đã trôi dạt vào bờ ở phía dưới chân núi. Lúc này trời đang là hoàng hôn, cô cố gắng bò dậy, lại thấy hai mắt hoa lên, nhìn không thấy rõ. Cô chỉ đành dùng hết sức mình, dùng hai bàn tay cào trên đất, cố cách xa dòng nước rồi thu người cuộn tròn.

Cơ thể Tinh Ngân lúc này vừa nóng vừa lạnh, đầu nặng nề ong ong, khó nhọc cử động. Cô xoay người đối mặt với bầu trời đêm, để mặc gió mưa tạt vào mặt, thân thể ướt sũng. Tinh Ngân cười, có lẽ lần này cô sẽ không cần phải khổ sở sống tiếp nữa.

"Lách tách…"

"Lách tách…"

Mưa rơi nặng hạt không ngừng.

Tinh Ngân nhắm mắt, tiếng ù ù ngày một rõ rệt bên tai. Dù là lúc tỉnh hay mê, cô đều không cách nào mở nổi mắt, cơ thể nằm bất động như người sắp chết. Không biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn. Cô thầm nghĩ: bọn chúng đuổi tới rồi ư?

"Rầm rầm."

"Rầm rầm."

"Y… hý… hý… hýý"

Tiếng ngựa hý vang lên bên tai tai cô. Sau đó, một âm thanh vang lên: "Vương gia, ở đây có người!"

Tiếng bước chân của đàn ngựa dừng lại, không gian bỗng chốc trở nên thật yên tĩnh. Tinh Ngân cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, cô không sao mở mắt được, cũng không cử động được, chỉ biết mấp máy môi không ngừng lên cứu. Nhưng dù cô kêu bao nhiêu lần thì chính cô còn không nghe thấy được. Tiếng một người bất chợt cất lên phá vỡ bầu yên tĩnh ngắn ngủi: "Không quản!"

Ngay sau đó, tiếng bước chân ngựa dồn dập vang lên và xa dần.

"Rầm rầm…"

"Rầm rầm…"

Trời mưa tầm tã, Tinh Ngân cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái mê sảng.

"Phi Ảnh? Phi Ảnh, Phi Ảnh…"

"Sư phụ?"

"Có ai không?"

"Phi Ảnh!"

"Sư phụ!"

"Yên Thanh…"

"Phi Yến…"

"Có ai không?"

Tinh Ngân thấy mình đứng ở một nơi rất tối, trong vô thức cô gọi tên những người mình có thể nhớ tới lúc này. Cô không ngừng vừa đi vừa gọi, sợ rằng nếu bản thân không gọi sẽ bị những bóng đen vây lấy.

Tinh Ngân không nhìn thấy rõ mình đang đứng ở đâu, đây là nơi nào. Cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vừa đi vừa gọi. Cô cảm thấy rất khó thở, cũng rất mệt mỏi, chân dần tê lại không bước tiếp được nữa. Cô ngồi quỳ trên đất, càng lúc càng khó nhọc thở ra, hai tay cô chống trên đất cũng dần mất đi sức lực.

Tinh Ngân nằm dần trên đất, cơ thể lạnh dần và run rẩy. Trong bóng đêm vô tận, cô cảm thấy sợ hãi.

Tinh Ngân nhận ra không có ai ở bên cạnh mình, mùi máu tanh lởn vởn quanh mũi. Cô cất tiếng nói trong vô thức: "Lạnh quá!"

"Lạnh quá…"

"Cứu tôi…"

"Làm ơn…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!