Chương 28: Thương Quan

Huyền vương ngồi trong thư phòng, suốt đêm cầm bút nhưng vừa vẽ được một lúc lại thay giấy. Bên ngoài cửa sổ gió khẽ thổi, Huyền vương nhìn ra ngoài, lòng chợt trở nên thanh tĩnh. Sau đó, Huyền vương cúi đầu nhìn lại bàn giấy, lần nữa mài mực điểm nét tô tranh.

Cả đêm hôm đấy Huyền vương ngồi hoàn thành một bức hoạ, hoạ xong cũng không đi ngủ.

Đến sáng, Ly Thanh theo chỉ thị đến gặp Huyền vương ở thư phòng. Thấy Ly Thanh đến nhưng Huyền vương không chút để ý, ngồi trong phòng đọc sách cả canh giờ cũng không nói gì. Ly Thanh đứng im lặng trong phòng nhìn Huyền vương, lòng cảm thấy có phần bất an.

Mãi đến gần trưa, Huyền vương hạ sách xuống, đưa cho Ly Thanh một tờ giấy, nói: "Nhiệm vụ của ngươi."

Ly Thanh cầm tờ giấy đọc, rồi dâng hai tay đưa lại cho Huyền vương. Huyền vương chỉ vào ngọn đèn dầu trên bàn, Ly Thanh hiểu ý liền đưa tờ giấy lên trên ngọn lửa. Tờ giấy cháy hết, Huyền vương vẫy tay, Ly Thanh bước ra ngoài.

Một lúc sau, Lão Tam bước vào, nói: "Cậu làm rồi à?"

Huyền vương "ừ" một tiếng rồi đọc sách tiếp. Lão Tam nhìn biểu hiện của Huyền vương có chút lo lắng, nói: "Hay chúng ta quan sát thêm?"

Huyền vương nhíu mày, mắt không rời sách, hỏi: "Cậu không muốn sao?"

Lão Tam nói: "Tôi chỉ lo cậu sẽ nghĩ lại."

Dứt lời, Lão Tam lấy đại một cuốn sách, ngồi xuống bên tường đọc. Huyền vương đưa mắt nhìn, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Lão Tam trưng bộ mặt ngán ngẩm nói: "Bên ngoài có hộ vệ canh gác, trong này không có ai nên tôi phải ở đây."

Huyền vương bật cười không nói tiếp, hắn đưa mắt nhìn bức họa trên mặt bàn. Bức họa đó hiện đang bị một tờ giấy khác che lên. Sau đó, Huyền vương lại tiếp tục đọc sách.

Ngoài trời, nắng vàng thoáng chốc đã bị mây che, gió thổi làm đung đưa những ống trúc chuông gió.

Ly Thanh trở về phòng mình, cô nhìn ra ngoài, bao cảm xúc đan xen ùa về. Cô còn nhớ hơn hai năm trước cô vừa rời Thương Quan đến huyện Liễu An cách đó không xa, nghe được trẻ con đọc bài vè:

"Ở Thương Quan có Thượng Hào

Đồng bào đói khổ vào tù xin cơm.

Người người nằm chết như rơm

Thượng Hào béo trắng, cơm thừa đổ sông."

Đêm hôm đó trời lất phất mưa, Ly Thanh cho Đỗ An rời đi, rồi một mình ôm một bát cơm ra ngồi dưới mái hiên, tựa người vào một trụ gỗ, ngồi ăn.

Lúc trời chưa sáng, Ly Thanh xách tay nải lặng lẽ rời đi.

Rời khỏi Huyền Vương Phủ, Ly Thanh quay đầu lại, trong lòng cảm thấy có chút bùi ngùi. Đứng một hồi lâu, cô quay đầu dứt khoát rời đi.

Bảy ngày sau ở Thương Quan.

Ly Thanh ngồi ăn hết hai bát hủ tiếu. Một gã đàn ông bước đến ngồi ở bàn cô. Ly Thanh nói: "Chỗ đó có người rồi."

Gã đàn ông kia làm như không nghe thấy, nói: "Cô em làm gì mà nóng thế?"

Ly Thanh khó chịu đứng dậy, ngay sau đó cô lại ngồi xuống, bắt đầu quan sát đối phương.

Thượng Hào vốn là ác bá ở Thương Quan, tay chân của hắn như chó cậy chủ, vô cùng hống hách. Ly Thanh nhận thấy kẻ trước mặt mình không chỉ dáng vẻ hống hách mà quần áo trên người cũng là chất liệu tốt. Nghĩ vậy, Ly Thanh bắt đầu đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Không biết huynh đây có gì dặn dò?"

"Dặn dò thì ta không có, chỉ muốn cùng cô em đi dạo một lúc, thế nào?"

"Cũng được."

Sau khi thanh toán, Ly Thanh và gã đàn ông kia cùng nhau đi dạo.

"Dân nữ tên Lan Chi, vừa mới tới đây. Không biết huynh đây nên gọi thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!