Chương 18: Đồng cam cộng khổ 3

"Đến rồi. Đây là nơi bần đạo dựng tạm để thỉnh thoảng nghỉ chân."

Từ đạo trưởng chỉ tay về phía trước, từ tốn nói với Ly Quân. Ly Quân quan sát thấy ở phía trước có một hồ nước, ở giữa hồ có hai gian nhà tre nổi trên mặt nước. Hai gian nhà tre cách nhau chừng năm bước chân, bên dưới là một sàn rộng được làm bằng những khúc tre già nối liền nhau. Ly Quân nhìn quanh không thấy có đường đi bắc qua hồ, bất giác hắn quay đầu nhìn Ly Thanh đang ngủ trên vai mình.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xuất hiện, tóc búi hai búi, trang phục phối hai màu đỏ trắng. Cô gái cầm đèn nhảy xuống mặt hồ, chân vừa chạm nước đã nhảy đến trước mặt Từ đạo trưởng, cung kính chắp tay: "Sư phụ."

Từ đạo trưởng gật đầu với cô gái nói: "Con sắp xếp cho họ ở gian hai rồi qua chỗ ta."

"Dạ, sư phụ."

Cô gái quay ra chỗ Huyền vương nói: "Công tử, hay là để ta đỡ cô ấy giúp cho."

Huyền vương gật gầu, cô gái đưa đèn cho Huyền vương xong liền bế Ly Thanh trên tay, sau đó đạp nước tiến về phía gian nhà tre. Huyền vương nhìn Từ đạo trưởng cung kính nói: "Đa tạ đạo trưởng."

Từ đạo trưởng xua tay, nói: "Công tử nghỉ ngơi, bần đạo không làm phiền nữa."

Dứt lời Từ đạo trường phất tay lướt trên nước tiến về phía nhà tre, Ly Quân cũng vận khí theo sau.

Ly Quân được đệ tử của Từ đạo trưởng dẫn đến một gian nhà tre, trong đó có hai gian nhỏ gồm: một gian để ngủ, một gian để sinh hoạt. Lát sau, cô gái kia mang hai bộ chăn gối và ít đồ ăn uống đến phòng Huyền vương và Ly Thanh rồi rời đi.

Cả người Ly Thanh run lên không ngừng, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh. Tuy có hai gian phòng nhưng Ly Quân cũng không sang gian còn lại mà nằm cạnh Ly Thanh, vừa nghịch tóc cô vừa trầm tư suy nghĩ.

Nửa đêm, Ly Thanh tỉnh giấc, cơn đau đầu của cô đã giảm bớt ít nhiều, mồ hôi ướt đẫm lưng. Cô quay sang thấy Huyền vương nằm bên cạnh đang từ từ mở mắt. Huyền vương nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi à? Uống nước không?"

Ly Thanh nhìn Huyền vương có chút bất ngờ. Huyền vương đứng dậy rót nước rồi đưa cho cô. Ly Thanh nhận lấy cốc nước, không nói lời nào đã uống hết một hơi. Cô chờ nghe những lời Huyền vương sắp nói nhưng chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào cô, lời gì cũng không nói.

Ly Thanh đặt cốc xuống đất, nói: "Tạ ơn vương gia."

Sau đó, Ly Thanh làm như không thấy biểu hiện của Huyền vương, cô thu tay vào trong chăn nhắm mắt ngủ.

Huyền vương cất cốc xong liền trở lại chỗ ngủ bên cạnh Ly Thanh. Ly Thanh nằm không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Ly Thanh cảm thấy Huyền vương lúc này rất kỳ quái, cô trằn trọc một hồi lâu vẫn không cách nào ngủ được.

Huyền vương nằm bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có muốn có một gia đình không?"

"Ý vương gia là gặp lại cha mẹ sao?"

"…ừm."

Ly Thanh suy ngẫm một lúc, rồi đáp: "Không muốn."

Huyền vương có chút ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao?"

Ly Thanh mở mắt nhìn vào không gian tối, nói: "Lúc nhỏ thuộc hạ từng mơ ước có được điều đó. Thuộc hạ từng thấy có một người mẹ đến tận lúc chết đói vẫn ôm con trong lòng, để con bú những giọt sữa cuối cùng. Khi ấy, thuộc hạ đã rất oán hận ông trời bất công với mình.

Ngừng một lát, Ly Thanh nói tiếp: "Cho đến một ngày, thuộc hạ nhìn thấy một cậu bé, rất đẹp. Cậu ấy thường xuyên cười…trông rất rạng rỡ. Trong suy nghĩ ngày ấy, thuộc hạ đã nghĩ cậu ấy chính là một thiên thần."

"Thuộc hạ đã quan sát cậu ấy một thời gian. Sau đó, cậu ấy đi học. Khác với những ngày đầu, cậu ấy ngày càng lầm lũi, dần dần thu mình không còn giao tiếp với bạn bè nữa. Về nhà cậu ấy có người hầu kẻ hạ, chẳng phải động tay vào việc gì, những họa sư và nhạc sư trước kia dạy cậu ấy cũng không được mời tới nữa. Những tiếng quát mắng trong ngôi nhà ấy ngày một nhiều…"

Ly Thanh xoay người, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt rơi xuống, cô nói tiếp: "Lần cuối tôi nhìn thấy cậu ấy….."

Ly Thanh cảm thấy cổ mình có chút nghẹn lại, cô ngừng một chút, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Ngày ấy, cậu ấy gào thét như kẻ điên, hất đổ hết tất cả đồ xung quanh, hai mắt đỏ ngầu. Những người đứng xung quanh, bao gồm cả người thân của cậu, tay chỉ vào mặt cậu và nói với nhau: "Nó điên rồi!"

"

Ly Thanh lại ngừng một lúc rồi nói: "Hoàng hôn chiều hôm đó rất chói chang….. tôi nhận ra mình không muốn nữa."

Huyền vương vốn đang định nói vài lời, sau khi nghe câu chuyện của Ly Thanh liền cảm thấy không thích hợp. Huyền vương quay người, đưa lưng về phía Ly Thanh, rồi nói: "Ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy thì trời đã vào trưa. Huyền vương đang đứng tựa cửa uống trà. Ly Thanh ngồi dậy thấy một ít bánh và ấm nước còn nóng được đặt ở bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!