- Ông Carter muốn gặp cô ngay.
- Cám ơn bà.
- Avery vuốt thẳng chiếc váy, cười với người tiếp tân rồi đi đến phía sau cửa.
- Em muốn anh vào trong với em không?
- John Paul hỏi.
Cô lắc đầu.
- Anh đợi đây được không?
- Được, anh sẽ đợi. Đợi cho đến khi em xong việc.
Cô mở cửa bước vào cái phòng lạnh. Sáng nay cô đã chuẩn bị rồi, cô mặc áo khoác tay dài.
- Chào buổi sáng, thưa ông.
- Mời ngồi, Delaney.
Ông ta có vẻ không vui, thế nhưng, trước đây có bao giờ cô thấy ông ta vui đâu, cho nên cô không biết ông ta có còn giận cô hay không.
Cô ngồi vào cái ghế đối diện bàn làm việc của ông ta, hai tay xếp trong lòng, rồi nói:
- Thưa ông, nếu ông sa thải tôi, tôi muốn nhân cơ hội này để xin phép ông cho tôi nộp đơn xin từ nhiệm trước.
- Tại sao?
- Ông ta hỏi.
Khi cô đi vào phòng, ông ta đứng, nhưng bây giờ ông ta vào ngồi sau cái bàn làm việc khổng lồ.
- Xin từ nhiệm để lý lịch của tôi xem tốt đẹp hơn.
- Không, tôi hỏi cô tại sao cô nghĩ là tôi sẽ sa thải cô?
- Vì tôi không tuân theo mệnh lệnh thượng cấp.
Hai tay cô run run. Cô không biết có phải run là vì trong phòng lạnh hay là vì cô quá lo sợ. Ông ta có khả năng biến cô thành một kẻ ngớ ngẩn đần độn chỉ bằng cách nhìn cô mà thôi.
- Đáng ra tôi phải tuân theo lệnh cấp trên, nhưng vì trong lúc tự vệ, tôi đã phải nhảy xuống thác để tránh đạn. Tôi không có thì giờ để phân tích dữ liệu, nhưng đáng ra tôi phải dành thì giờ để làm việc này mới phải.
- Cô vội vàng nói thêm câu này để ông ta biết cô hoàn toàn chịu trách nhiệm về những lỗi lầm của mình.
- Tôi lại còn dùng cả tên ông để buộc mật vụ Kelly phải để cho tôi lên chiếc xe đuổi theo, mặc dầu tôi vẫn nhớ lời căn dặn của ông là tôi không được tái phạm cái tội ấy.
Tôi đã phá vỡ hệ thống quân giai. Tôi không để cho các mật vụ có bổn phận bảo vệ tôi thi hành nhiệm vụ. Thưa ông. Tôi chạy trốn khỏi họ. Ôi, tôi lại còn quấy rầy ông vì đêm ấy tôi đã gọi ông đến từ Walden Point trong khi ông đang chơi xì phé và mọi người ở Cục Điều Tra đều biết ông rất thích môn giải trí này.
Cô thấy khóe miệng ông ta hơi nhếch lên một bên. Cô không biết ông sắp cười hay cười khẩy?
Ông ta cúi người tới trước, đâu hai bàn tay trên bàn.
- Như cô đã biết, tôi đang chơi bài với nhiều người, nhưng cô đã dùng mã số ưu tiên để gọi, nên tôi phải ngừng chơi. Tại sao cô gọi cho tôi mà không gọi qua hệ thống hành chánh?
Cô nên nói thật với ông ta. Cô chẳng có gì nữa để mất.
- Tôi nghĩ là ông sẽ nghe tôi nói và cho tôi biết là tôi đúng hay sai. Tôi còn biết là ông sẽ giúp tôi, và chúng tôi phải hành động nhanh. Vì ông có bằng lòng, chúng tôi mới làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!