Sau khi Monk lái xe cho Jilly về khách sạn của họ ở phía bên kia Walden Point rồi, hắn lại ra xe, lái đến khu dân cư khách sạn Milt một dặm.
Hắn chạy lúp xúp lui cầu thang một dặm đến chỗ ẩn núp, rồi lặng lẽ leo lên cầu thang. Hắn còn phải chấn chỉnh lại đường dây điện cho xong. Công việc mất thì giờ lâu hơn dự đoán rất nhiều, rõ ràng là vì hắn mệt mỏi, nhưng khi hắn làm xong, hắn hài lòng vì tác phẩm khéo léo của hắn. Lần này thì không có gì sai sót hết.
Khi hắn chuẩn bị đi ngủ thì đã hơn ba giờ sáng. Hắn cẩn thận để khỏi quấy rầy Jilly, nhẹ nhàng leo lên giường, ngồi xuống bên cạnh chị ta, ngắm chị ngủ. Ôi, hắn yêu chị biết bao! Chị ta quá đẹp, quá tuyệt vời... quá hoàn hảo. Hắn nằm xuống bên cạnh chị, lần nữa nghĩ rằng hắn là người may mắn nhất trên đời. Hắn ngủ hai tay ôm quanh chị, mùi nước hoa thơm ngát bao quanh hắn, làm cho hắn mơ đến tuần trăng mật.
Chuyện thần tiên bến thành sự thật. Rồi hắn và Jilly sẽ sống hạnh phúc đời đời.
o0o
Sáng hôm sau, Jilly ăn mặc rất cẩn thật. Nói tóm lại, chị ta sẽ đi nhà thờ, cho nên chị mặc váy trắng, áo tổ ong trắng và mang xăng đan đế cao có quai dây. Trong khi chị ta chải tóc, kẹp lên thì Monk mang hành lý của họ ra xe.
- Đừng quên cuộn băng của em nhé.
- Chị ta nhắc nhở hắn.
- Anh không quên đồ ấy đâu.
- Hắn đáp, nhưng thực ra hắn đã quên. Nếu chị ta mất cuốn băng thế nào chị cũng nổi giận. Chị ta rất thích có thứ mà chị gọi là bằng chứng, cho nên chị nhất quyết luôn luôn mang theo cuốn băng bên mình. Đấy là cái đặc điểm kỳ quặc mà hắn bỏ qua cũng như chị ta đã bỏ qua cái nét kỳ lạ của hắn vậy. Có phải vì thế mà mối liên hệ của họ vững bền chăng? Cho và nhận.
Hắn lấy cuốn băng trong đầu máy viđêô ra, bỏ vào xách tay, rồi để xuống giường, bên cạnh cái ví rơm của chị ta.
Chị đang làm đẹp trước gương. Hắn nhìn chị tô son môi, hắn mỉm cười và hắn biết chị ta chỉ làm thế là để cho hắn hài lòng. Chị ta đã nói thế.
Jilly cất thỏi son vào xắc với cuốn băng, lấy cái mũ rơm có sợi dây vải trắng, rồi ra đứng giữa phòng. Chị quay quanh một vòng và hỏi:
- Xem em như thế này đi nhà thờ được không?
Mặt hắn ửng đỏ vì kích thích. Hắn đáp nhỏ:
- Em trông quá đẹp. Lúc nào em cũng đẹp hết.
Chị ta bước đến hắn, sửa lại cái nút thắt ở cà vạt của hắn như người vợ thân thương chăm sóc cho chồng, rồi nói:
- Anh mặc com lê trông thật tuyệt. Anh nên mặc thường xuyên như thế này.
- Nếu em thích, thì anh mặc.
Chị ta nắm tay hắn, sánh vai cùng hắn đi ra xe. Hắn nghĩ, hắn thích những việc nhỏ nhặt như thế này. Nắm tay hắn. Đây là dấu hiệu tin tưởng, phải không? Chị ta nhìn hắn với ánh mắt thán phục. Hắn cũng thích cách chị nhìn hắn như thế.
- Anh đã đậu chiếc xe kia ở ngoài đường gần nhà thờ.
- Hắn nói.
- Chỉ đề phòng thôi. Chìa khoá xe ở sau cái mũ lưỡi trai.
- Chắc chúng ta sẽ không dùng đến nó đâu.
- Chị ta đáp.
- Anh đã lo liệu chu đáo đâu vào đó rồi.
Hắn tin chắc chắn đã lo liệu chu đáo, và hắn đồng ý lời nhận xét của chị, thế nhưng hắn vẫn còn hơi ái ngại trong lòng. Hắn quá mệt, hắn làm có thể còn sơ sót, nhưng hắn vẫn tin được rồi.
Khi hắn lái xe đi, trời nổi gió. Monk nhìn cái tháp trên rạp chiếu bóng khi hắn rẽ qua ngã tư. Hắn đậu xe vào bãi, ở cuối hàng thứ nhất để Jilly có thể thấy hết khắp nơi. Không ai có thể đậu trước xe hắn, và nếu cần, hắn có thể lái qua hè phố để ra đường mà không bị vướng víu cái gì hết.
Hắn tắt máy.
- Em sẵn sàng chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!