Kế hoạch thay đổi. Carrie không thích thay đổi, không thích thay đổi bất cứ cái gì, dĩ nhiên trừ phi chính cô là người đưa ra quyết định thay đổi. Mật vụ Hillman là người chủ chốt, còn mật vụ Bean là người thừa hành. Khi ông ta bắt đầu nhận nhiệm vụ canh chừng Carrie, lệnh đầu tiên ông ta ra cho Bean thi hành là báo cho bà biết có quyết định giữ bà ở Colorado.
Sau khi Bean báo cho bà Salvetti biết về quyết định của Cục Điều tra, anh ta bị bà phản đối dữ dội, anh ta bèn đến gặp mật vụ Hillman, doạ rằng nếu Hillman còn buộc anh làm những việc như thế nữa, anh sẽ từ nhiệm.
- Tôi sẽ chính thức xin hưởng lương hưu non.
- Bean nói. Cả hai người đều nghe Carrie hét to từ phòng đợi.
Hillman hoảng sợ tính tình của cô, ông nói:
- Bà ta không biết trong bệnh viện có người đau nặng hay sao?
- Bà ta chẳng cần.
- Bean đáp.
- Bà ta yêu cầu đến Florida và ở trong ngôi nhà an toàn với cô cháu gái.
- Tôi định làm như thế đấy, anh không nói cho bà biết chúng ta không tìm ra cô cháu gái của bà à?
- Không, thưa ông. Tôi để cho ông làm việc ấy với bả.
- Lạy Chúa, này cậu. Cậu là nhân viên FBI. Dĩ nhiên cậu có thể giải quyết công việc với một người phụ nữ kỳ lạ chứ.
- Xin thưa thật với ông, bà ta không phải là người kỳ lạ. Bà ta...
- Bà ta là cái gì?
- Hillman hỏi.
Là đồ quỉ cái, Bean muốn nói thế nhưng anh không dám. Hillman chắc sẽ không tin anh. Vả lại, ông ta không chóng thì muộn cũng sẽ nhận thấy tính khí của bà Salvetti khi bà không được vui. Cho nên anh đáp:
- Thưa ông, bà ta là người tôi có thể gọi là không bình thường. Đàn bà bình thường không có cặp mắt nẩy lửa như thế.
Hillman không đồng ý:
- Bà ta phải làm bất cứ cái gì chúng ta yêu cầu. Muốn cá không? Tai anh đã bớt rung.
- Vâng, thưa ông, tôi tin bà ấy sẽ nghe lời ông.
- Bean nói mà không cười, vẻ tự hào vì đã dám nói lên câu ấy.
- Chúng ta đã biết sự lo lắng của bả rồi. Chắc anh đã giải thích cho bả biết công việc chúng ta phải làm chứ?
- Bà ta không cho tôi có cơ hội để giải thích hoàn cảnh của chúng ta.
- Khi nào bà ta bình tĩnh.
Cả hai nghe tiếng hét vang lên. Bean nhăn mặt, Hillman hỏi anh:
- Ai ở với bà ta trong ấy?
- Gorman.
- Anh đáp.
- Chắc anh ấy nói cho bả biết chúng ta không biết cô cháu bả ở đâu.
Cánh cửa thông với phòng đợi bật mở, Gorman bước ra. Hillman và Bean đứng ở cuối hàng lang, nhìn Gorman vội vàng đóng cửa. Mắt anh ta đỏ gay như ăn ớt cay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!