Chương 30: (Vô Đề)

Mọi hy vọng của nhân viên FBI muốn biết tên của những người còn sống sót qua báo chí và truyền hình đã được đáp ứng khi một toán phóng viên quay phim cảnh Carrie và bà chánh án được người ta khiêng cáng ra xe cứu thương ở gần hiện trường của vụ nổ.

Avery nghe tin này qua ra

-đi

-ô khi cô và John Paul lái xe băng qua núi. Khi họ ra khỏi thành phố im lìm, cô leo lên ghế trước, chân trái cô đá phải vai anh khi té xuống ghế ngồi ở trước. Chiếc giày của cô rơi vào lòng anh. Lắc đầu vì thấy cô vụng về, anh lượm chiếc giày đưa cho cô và cô xin lỗi.

Họ nghe tiếp cho đến hết chương trình thời sự.

- Bây giờ mọi người ở Mỹ đều mang theo máy vi

-đi

-ô camêra à?

- Anh hỏi, giọng ghê tởm.

- Nhiều người chỉ muốn xen vào đời tư của người khác.

- Nhân viên quay phim của các đài truyền hình thường mang theo máy quay.

- Cô đáp.

- Chẳng cần mỉa mai làm gì, cô em.

- Tôi không mỉa mai. Tôi chỉ nói ra một thực tế. Chắc Carrie rất ghét người ta nhắm máy camêra vào mặt. Nhân viên FBI nên lấy cuốn phim đi mới phải. Chắc lúc ấy không có mặt các nhân viên điều tra tại hiện trường.

- Nếu lấy, phải lấy.

- Anh lề rề nói.

- Đó là nguyên tắc của Cục Điều tra.

- Anh khỏi cần trêu chọc tôi.

Anh cười.

- Tôi không trêu cô.

Cô hạ kính cửa xuống để cho không khí ban đêm mát lạnh ùa vào.

- Có, anh có trêu.

- Cô nói.

- Tôi đã có kết luận cuối cùng về anh như thế.

- Cô tin thế à?

Cô cười.

- Khi tôi gặp anh lần đầu, tôi nghĩ chắc anh chỉ bất bình vài mặt nào đó của cơ quan FBI, nhưng bây giờ tôi biết anh rõ hơn, tôi thấy ý nghĩ của tôi không đúng. Mối ác cảm của anh lớn hơn thế rất nhiều.

- Ồ, thế à?

Cô gật đầu.

- Anh không thích cơ quan nào của chính phủ hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!