Chương 22: (Vô Đề)

Có cái gì kêu rầm rì, tiếng kêu không phải của người. Avery bước đến gần John Paul. Hứa để cô nghỉ ngơi 20 phút, anh tìm một tảng đá doi ra để họ ngồi dưới đó mà nghỉ. Mặt đất dưới tảng đá khô ráo, rộng và sâu, nên anh có thể ngồi duỗi hai chân ra.

Avery thích tìm cái hang để nghỉ. John Paul bác bỏ ý kiến ấy, vì anh không muốn gặp những con thú trong hang như sư tử hay gấu.

Cô đề nghị đốt lửa, nhưng anh cũng bác bỏ vì khói sẽ bị người ta ở cách xa hàng dặm cũng thấy.

Cô lại nghe tiếng rì rầm. Tiếng kêu gần hơn. Cô nép người vào John Paul và hỏi nhỏ anh:

- Anh có nghe gì không?

- Ờ có.

Anh như đang mơ ngủ. Anh ngồi dựa lưng vào vách đá, hai chân duỗi dài, vắt lên nhau. Anh quàng tay quanh người cô, bảo cô hãy thư giãn.

Cô tựa đầu lên vai anh, và thỉnh thoảng cằm anh cà lên đỉnh đầu cô. Cô không biết có phải anh bày tỏ tình cảm trìu mến không, hay là vì bộ râu một ngày chưa cạo làm cho anh ngứa ngáy.

Có tiếng lào xào dưới họ vẳng lên. Cô căng tai nghe ngóng. Rồi cô nghĩ cô nghe tiếng rì rầm trở lại. Lạy trời, cái gì thế nhỉ? Gấu ư? Sư tử ư? Cái gì thế?

John Paul để khẩu súng bên cạnh anh ở dưới đất, tay để trên báng súng.

Cô hít mạnh, cố xua đuổi cảm giác khó chịu ra khỏi đầu óc. Hãy nghĩ đến chuyện may mắn, cô nhủ thầm. Hãy lạc quan yêu đời.

Ôi, lạy Chúa, chúng con sẽ chết ở đây mất. Cô thở dài. Khó mà lạc quan quá. Chắc anh cảm thấy cô đang run sợ, và anh chà xát cánh tay cô. Cô thấy dễ chịu trong người. Cô đã cố thư giãn, nhưng sự lo lắng làm đầu óc cô quay cuồng. Khi người ta quá mệt thì khó nghỉ ngơi được phải không? Khi cô ngồi xuống ghế, cô gần như suy sụp, và cô nghĩ nếu cô muốn chạy nữa thì cô phải nghỉ ngơi.

Mụ đàn bà kia đã làm gì với Carrie và các bà kia rồi nhỉ? Lời của John Paul có đúng không? Họ đã chết hết rồi phải không?

Lại một lần nữa cô cố xua đuổi các ý nghĩ trong óc đi và thư giãn. Các bắp thịt trong người đau nhừ, mấy ngón chân giật giật. Cô muốn tháo giày ra, nhưng John Paul ngăn lại. Hai bàn chân cô cần phải quen với nhiệt độ ẩm ướt của đôi giày, và điều cô cần phải làm là tránh để chuột rút. Anh xem mình như cấp lãnh đạo, vì cô biết anh đã được huấn luyện để chiến đấu trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, nên cô đành chấp thuận. Vả lại, cô đã mệt quá rồi, không tranh cãi làm gì nữa.

Avery quyết địng rằng, bất luận việc xảy ra như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không trở thành kẻ hoài nghi như dì cô và John Paul. Khi trời bắt đầu mưa, John Paul trêu chọc cô vì cô đã nói rằng họ đáng được nghỉ ngơi, thì cô chỉ cho anh thấy rằng trời chỉ mưa phùn, dễ thương, bầu trời mờ ảo trông rất nên thơ. Phải, quả đúng như điều cô vừa nói. Cô còn cười nữa chứ. Rồi cơn mưa phùn trở thành cơn mưa như thác đổ. Thế nhưng, cô vẫn giữ thái độ tích cực. Còn xảy ra gì nữa không? Cô lập luận. Họ đã ướt hết rồi.

Và khi cơn mưa như thác biến thành cơn mưa đá, giọt mưa to như quả bóng chơi gôn, rơi túi bụi lên người họ khi họ chạy vào núp dưới lùm cây.

Tiếng lào xào vang lên kéo cô trở về với thực tại. Anh có nghe âm thanh này không nhỉ? Cô ngẩng đầu lên khỏi vai anh, căng tai lắng nghe. Trời còn mưa, từng đám ánh sáng xám xịt luồn qua cành lá.

Mắt anh nhắm, nhưng khi cô nhìn anh, mắt anh từ từ mở ra. Bốn mắt nhìn nhau. Cô rất cám ơn việc anh ở đây với cô. Cô cảm thấy bình an khi ở bên anh. Cô sẽ không kinh qua cơn ác mộng này một mình, và sức mạnh của anh làm cho cô yên ổn, cho cô hy vọng.

- Tôi muốn…

-- Cô không thể nói hết câu nói, không thể nói cho anh biết cô rất cám ơn sự giúp đỡ của anh. Cô không ngớt chăm chú nhìn vào miệng anh.

- Vâng, tôi cũng muốn.

Sau đó, cô không biết chắc chắn ai là người hôn trước. Cô chỉ biết cô cúi người vào anh, rồi anh nghiêng đầu xuống phía dưới đầu cô. Hay có phải cô kéo anh đến gần và có phải anh chỉ thuận theo ý của cô? Cô không nhớ được. Cô chỉ nhớ môi họ…dính vào nhau.

Và ôi, nụ hôn tuyệt vời biết bao. Môi anh ấm áp dính vào môi cô, lạy Chúa, anh biết cách làm cho phụ nữ mất hết sự dè dặt. Anh làm cho cô ham muốn, muốn nhiều hơn nữa. Anh dịu dàng, dâng hiến, nhưng đồng thời cũng dữ dội, đòi hỏi. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, để nhẹ vào cằm cô để cho cô biết rằng anh muốn cô mở miệng ra cho anh hôn.

Cô nhào người vào lòng anh, quàng hai tay quanh cổ anh. Khi anh vuốt ve mơn trớn cô, cô cảm thấy hết rụt rè và người cô mềm nhũn. Bụng cô nôn nao. Lưỡi anh làm cho cô ngây ngất, làm cho cô càng thêm bạo dạn.

Hơi ấm do sự ấm áp gây nên lan tỏa khắp người cô. Khi anh hôn xong, cô nhận ra hai bàn tay anh ở dưới chiếc áo thun của cô. Cô biết nụ hôn đã làm cho anh ngây ngất cũng như cô, vì cô cảm thấy tim anh đập mạnh dưới tay cô.

Cô cố vùng ra khỏi lòng anh để nhích lui, nhưng anh không để cho cô làm thế. Anh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ đẩy đầu cô xuống trên vai anh.

- Em biết bây giờ cái gì mới tuyệt nhất không? – Anh hỏi, giọng cục cằn thô lỗ.

Cô vẫn cố nín thở. Cảm giác đôi môi anh còn lưu lại trên môi cô, và cô đang nghĩ đến cảm giác tuyệt vời ấy.

Bỗng câu hỏi ngấm vào đầu óc cô khiến cô thốt lên:

- Lạy Chúa, John Paul.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!