- Chúng ta đi qua vách.
-- Anne tuyên bố xong, đợi các bà phản ứng. Sara có vẻ không tin, còn Carrie tỏ ra giận dữ.
- Phải đúng rồi.
-- Carrie đáp.
-- Tôi có thể dùng những cú đá Karate phi thường và nhãn quan của X quang ...
- Này Carrie, chúng ta hãy nghe Anne nói cho hết.
-- Sara nói.
- Tôi nghĩ là chúng ta có thể qua được. Khi trên xe hơi bước xuống, tôi đã đến bức tường đá và nhìn xuống. Sườn núi ở phía bên này nhà thoai thoải. Không thẳng đứng như phía ngoài phòng khách.
- Nói tiếp đi.
-- Sara giục.
- Tôi còn nhận thấy các bên ngôi nhà vách đều bằng ván tuyết tùng, chứ không xây đá như ở phía trước.
-- Bà ta nói.
-- Có một bức vách ngoài ở phòng chứa đồ ăn nằm phía bên kia bức tường đá. Tôi nghĩ là chúng ta đục một lỗ lớn trong tường đá phiến gần nền nhà, chúng ta sẽ không bị ai ở trước nhà thấy hết.
- Nhưng Anne này, thế sẽ có nhiều đá phiến và ván tuyết tùng.
-- Sara nói.
- Tôi biết giữa hai lớp vách có cái gì rồi.
-- Bà hãnh diện nói.
-- Có lớp cách ly, nhưng lớp này phá ra không khó, và cũng có thể có giăng dây điện, nhưng chúng ta tránh chúng đi, và một lớp che phủ ...
- Rồi sao nữa?
-- Sara hỏi. Bà chồm người tới trước chăm chú nghe ý kiến của Anne.
- Bò cả tứ chi mà làm.
-- Anne nói.
-- Đinh thường đóng cách nhau chừng 16 inh. Chúng ta có thể cạy đinh ra.
- Làm sao chúng ta đục được lỗ trong đá phiến? Dùng móng tay à?
- Chúng ta dùng cây sắt cời lửa trong lò sưởi.
-- Anne đáp.
-- Và dùng dao để khoét rộng lỗ. Tôi đã kiểm tra rồi, dao bếp còn trong tủ. Nếu bây giờ ta bắt đầu, biết đâu sáng mai ta ra khỏi đây.
- Thì giờ quá cấp bách.
-- Carrie nói.
-- Tôi nghĩ chúng ta cố đập vỡ kính, hy vọng không ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!