- Cô ở đây tốt rồi đấy.
-- John Paul nói với Avery.
- Anh nói sao, tôi ở đây tốt rồi à? Anh nghĩ bây giờ anh leo núi đến Coward's Crossing à? Đi trong đêm tối.... trong trời mưa ư? Anh có điên không?
- Avery.
Cô nắm cánh tay anh.
- Thôi được rồi, nếu anh đã quyết định, tôi sẽ đi với anh.
Cô nghĩ thế nào anh cũng cãi lại, và quả thật anh làm thế. Anh nói năng rất lịch sự rằng cô sẽ làm cho anh đi chậm lại và anh không muốn hay không cần thiết phải lo cho cô khi đến đây. Khi dùng lời nói lịch sự không ăn nhằm gì, anh bèn hăm dọa, thậm chí còn dọa, sẽ trói cô vào tay lái của chiếc xe.
Cô cứ để cho anh nói tự do, cô leo lên phía ghế sau xe, lấy áo khoác tập chạy màu đen mặc vào, rồi lục túi xách cho đến khi tìm được cái mũ lưỡi trai chơi dã cầu.
Vuốt mái tóc thòi ra dưới chiếc mũ lưỡi trai hiệu Oriolres có màu đen và vàng cam sau gáy cho gọn gàng rồi cô ngồi xuống ghế, hất đôi giày chơi Tennít ra. Cô muốn lẫn vào đêm tối, mà giày Tennít thì có màu trắng, nổi bật quá.
Thật ơn Chúa, cô mang theo giày leo núi. Cô biết anh đang nhìn cô cho đến khi cô bỏ đồ đạc vào cái túi xách có giây rút buộc ở một đầu. Cô nói:
- Tôi nghĩ là chỉ có đồ điên mới đi leo núi trong đêm tối ... chỉ có bọn ngốc mới làm thế, nhưng nếu anh làm thế, tôi sẽ đi theo sau anh.
- Cô phải ở lại đây.
-- Anh nói, răng nghiến lại.
Cô giả vờ không nghe lời anh nói.
- Chúng ta chắc sẽ không đi xa được, và một trong hai ta có thể trẹo mắt cá chân hay đại loại như thế khi sẩy chân vào các lỗ hổng mà chúng ta không thấy.
-- Rồi vừa thận trọng để đôi giày Tennít vào xách, chống đế giày lên trên, và buộc dây rút lại, cô vừa nói tiếp.
-- Nếu tôi quyết định việc này, tôi sẽ nói chúng ta phải ở lại trong xe cho đến khi trời rạng sáng. Rồi chúng ta đi nhanh.
- Phải, được rồi, cô không ra quyết định. Mà tôi.
Cô đẩy cái xách xuống sàn xe, chống hai tay trên thành ghế, chồm người tới trước chỉ cách mặt anh có mấy phân, cô hỏi:
- Tại sao?
Khi cô cười, anh không thể tiếp tục quắc mắt nhìn cô hay cau có với cô được. Thật khỉ, thậm chí cô còn nhấp nháy cặp mắt xanh to thơ ngây nhìn anh nữa.
- Có phải các cô đánh máy vi tính ở cục điều tra đều ngu ngốc như cô hết phải không?
Anh đang cố đẩy cô vào thế thủ phận để cô thôi không cãi anh nữa mà để cho anh làm công việc mà anh đã được huấn luyện rồi. Anh nghĩ đây là kế hoạch lớn, nhưng khổ thay cô không có chút kinh nghiệm nào.
- Có phải các điệp viên như anh đều dễ ghét và bướng bỉnh hết phải không?
Anh ngạc nhiên, mỉm cười đáp:
- Có lẽ thế.
- Ta có đi hay không, John Paul? Mất thì giờ quá rồi!
- Chúng ta phải đợi đến rạng sáng thôi.
-- Anh đáp.
-- Đừng nhìn tôi với ánh mắt tự mãn ấy, cô em. Tôi đã quyết định đợi đến mai rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!