Ann nằm viện hai ngày , sức khoẻ ổn định. Tuy nhiên, không hiểu sao tốc độ hồi phục lại chậm hơn bệnh nhân khác. Baifern phải đau đầu nhìn bệnh án và điều chỉnh đơn thuốc muốn phát khùng.
Buổi tối thứ tư, đêm thu trời se lạnh, từng cơn gió nhẹ thổi qua hất tung những sợi tóc tuỳ hứng rủ trước trán, Ann siết chặt áo khoát thêm một chút. Với người khác, chút se sắc này chẳng là gì, nhưng với Ann thì hơi lạnh. Bốn mùa trong năm, cô không thích mùa nào, mỗi mùa sẽ có cái bệnh riêng của mùa đó. Ann sợ nóng, cũng sợ lạnh, cành không thích trời ẩm ướt. Nhưng tính ra thì cô sợ trời nóng nhất.
Ann tĩnh lặng nhìn ra bên ngoài, ngoài sân thưa thớt vài bóng người, lảng đảng ra vào, ai cũng mang một vẻ u sầu, vậy nên không khí nơi này mới luôn nặng nề.
Cuộc đời con người, ai mà chẳng phải vào đây ít nhất một lần nếu như may mắn; không vì người nhà thì cũng vì chính bản thân mình. Còn như nghiệp dày phước mỏng, thì việc ra vào cái bệnh viện có thể thường xuyên hơn. Giống như Ann vậy, bác sĩ ở đây đều quen biết cô cả rồi.
Người lớn thường hay nói: còn trẻ còn sức khoẻ hãy nên quý trọng. Tới lúc bệnh rồi có muốn dùng tiền dùng bạc để lấy lại cũng không được. Trên đời, cái giường đắc nhất là giường bệnh. Điều mất đi rồi không lấy lại được là thời gian và sức khoẻ.
Ann vẫn luôn thấy điều này thật đúng, mặc dù cô không biết cảm giác thật sự khoẻ mạnh là như thế nào vì từ nhỏ cô đã mang trong người căn bệnh hoen suyễn, sức đề kháng yếu nên thường bị bệnh vặt lúc thời tiết thay đổi. Nói chung cô thuộc kiểu khó nuôi điểm hình.
Nghe tiếng mở cửa, Ann cũng không buồn nhìn ra, cô thừa biết người đó là Yingtor, cô ấy đúng giờ như một cái đồng hồ, làm việc lại rất nhanh nhẹn chu đáo. Tuổi còn trẻ mà giữ chức vụ đại thư ký cũng đủ chứng tỏ năng lực của Yingtor như thế nào. Ấy vậy mà người đó lại có thể dành thời gian quý báo của mình để chăm sóc cô tận tình. Có thể nói ngoài mẹ ra, Yingtor là người thân thiết thứ hai, người hiểu tính tình cô tương đối nhiều (sau này thành nội gián thì chết toi.)
Việc đầu tiên khi vào phòng, Yingtor bước tới áp tay lên trán Ann để kiểm tra cô có còn sốt hay không. Vẫn còn nha, cũng chỉ âm ấm chút thôi, nhưng sốt lâu như vậy vẫn không hết, có nên nói Baifern đổi thuốc hay không. Sau đó, Yingtor lấy canh hầm củ sen đổ ra bát lớn đặt ở bàn ăn, bữa tối hôm nay còn có cháo yến và...(tôi chưa nghĩ ra hết thực đơn. Điều làm người ta tốn tế bào não nhất mỗi ngày là suy nghĩ "ăn món gì".) Trong lúc Ann ăn thì Yingtor đi cắt vài quả cam.
Cam này là của Cheer đem tới, mua rất nhiều. Nói tới đóng quà cáp Cheer mua hôm trước, thật sự là quá nhiều và đều là loại đắt tiền, mỗi ngày đều đặn đem những lại trái cây tươi xanh vào; lại thêm ngày hôm qua, mấy đứa ở văn phòng tới thăm bệnh, cũng đem theo một mớ quà cáp. phòng của Ann sắp thành sạp trái cây và hoa rồi. Ann nói Yingtor đem cho bớt những phòng bên cạnh. Yingtor đợi Ann ăn xong, lấy bát đi rửa, ép cô ăn thêm vào miếng cam. Lúc này mới bắt đầu trò chuyện:
- Bác sĩ nói cô hồi phục rất chậm, tới nay vẫn còn sốt. Như vậy thật sự không ổn. Ngày mai tôi sẽ báo bác sĩ đổi thuốc tốt hơn cho cô.
Ann ngồi trên giường ăn cam, len lén nhìn Yingtor một cái, suy cho cùng cái gì cũng đều có lý do của nó, Yingtor nói tiếp.
- Còn nữa, ngày mai tôi phải đi công tác hai ngày ở đảo XX, đi cùng với tổng giám đốc (cậu cả, anh trai lớn cùng cha khác mẹ với Ann, lớn hơn Ann ba tuổi. Người con trai thứ hai nhỏ hơn Ann 5 tuổi) theo lệnh của chủ tịch. Cho nên dự kiến hai
-ba ngày tới sẽ không tới bệnh viện với cô được.
Nghe nói Yingtor sẽ không tới đây trong hai
-ba ngày, Ann trong lòng rộn ràng như ngày xuân mở hội. Như đứa trẻ bị quản thúc lâu ngày được một bữa phụ huynh vắng nhà. Chỉ thiếu chút nữa là cô cười ra miệng rồi.
- Lần này công ty chúng ta sẽ có dự án khai thác du lịch ngoài đó. Là một dự án lớn cho nên chủ tịch không muốn tổng giám đốc tự ý làm càng, mọi việc đều phải xem xét kỹ lưỡng, vì vậy mới muốn tôi đi cùng, báo cáo kịp thời từng tiến độ.
Nói tới đây Yingtor ngưng lại, nhìn qua Ann, Ann vẫn đang chuyên chú vào việc ăn cam của mình, lâu lâu gật đầu vài cái để người ta biết cô vẫn đang lắng nghe. Trong bụng thì nghĩ, cam này ngon ghê. Yingtor lại tiếp tục, nhìn Ann dò hỏi:
- Cô thấy... dự án lần này thế nào?
Ann theo phản xạ tự nhiên, hỏi ngay:
- Hợp tác với ai?
- Vinhomes.
Ann bất động như bị điểm huyệt, nhìn vào miếng cam, nhưng Yingtor biết Ann đang suy nghĩ, đang thực hiện những phân tích ở trong đầu. Khoản một phút sau Ann trả lời, thanh âm trung trung phân tích ngắn gọn mà cụ thể, đưa ra những điều trọng yếu:
- Đảo XX vừa mới được phát hiện và đưa vào khai thác du lịch không lâu, vẫn giữ được sự hoang sơ, tài nguyên nhiều, hiện tại vẫn chưa có nhiều nhà đầu tư chú ý khai thác. Có tiềm năng phát triển du lịch sinh thái và nghĩ dưỡng. Công ty Vinhomes là tập đoàn lớn, đã từng hợp tác với chúng ta nhiều hạng mục, tiêu chí làm ăn dựa vào uy tín và chất lượng lên hàng đầu. Hợp tác với họ oke.
Dự án lần này.....
Ann nói tới đây thì ngưng không nói tiếp nữa, vì cô lúc này mới nhận ra Yingtor là đang "gài" cô, đã bảo là cô không tham gia vào mấy chuyện làm ăn của công ty, vậy mà cứ giả bộ trò chuyện rồi hỏi ý kiến này nọ. Yingtor biết quá rõ điểm sơ hở của cô rồi.
- Nè!!! Yingtor, cô lại chơi trò này sao....
Yingtor cười hề hề, vì đã có được đánh gia từ chuyên gia, bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi, toại nguyện cô rồi:
- Thật sự không trở về công ty sao. Vị trí phó chủ tịch vẫn đang chờ cô.
Ann không quan tâm, vờ như không nghe thấy Yingtor nói cái gì.
Cả cuộc sống này Ann còn không thiết tha, thì thiết tha gì tới cái vị trí đó chứ. Con người bây giờ quá bám chấp vào vậy chất, danh vọng mà quên đi rằng hạnh phúc chỉ đơn giản là sự bình yên. Để cho cô cuộc sống bình dị thanh thản đi có được hay không. Đừng đem mấy chuyện này làm phiền cô nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!