Chương 1: Chap 1

Đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường reo inh ỏi nhưng trên giường lúc này đã không có người, chăm gối bừa bộn một đoàn, Cheer vươn tay tắt báo thức, kéo từ ngăn tủ đầu giường lấy ra cái máy sấy, cấm dây vào ổ điện và bật nút.

Âm thanh "Ồ Ồ" phát ra chính thức báo hiệu một ngày nhộn nhịp bắt đầu. Hôm nay là ngày đầu Cheer đi làm, tâm trạng cô lúc này...... cũng bình thường, không có chút xíu nào gọi là căng thẳng hay khẩn trương. Dù đây là lần đầu tiên cô đi làm. Nói nghiêm túc luôn đó, nhiều người nghe Cheer đi làm không ít trong số họ đã hoảng hốt xém xỉu.

Cheer là một người tùy hứng và đặc biệt không thích những thứ ràng buộc kiểu như quy định hay nội quy, con người phóng khoáng và bất tuân luật lệ. Tuy nhiên dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên ra mắt đồng nghiệp mới, có thế nào thì cũng phải tạo cho người khác ấn tượng tốt đẹp một chút, hơn nữa cô còn là sếp của người ta.

Tóc đã khô, Cheer mở tủ quần áo, ngắm nghía một hồi cuối cùng chọn một bộ jumpsuit đen, bộ này vừa hay phù hợp thể hiện khí chất lãnh đạo của Cheer mà còn khéo léo khoe khoang chiều cao cùng với thân hình người người ngưỡng mộ.

Mái tóc màu đỏ rượu vang uốn lượn thả xuống ngang lưng, một bên cô vén sau vành tai để lộ một phần gương mặt không điểm chết, lấp ló sau làn tóc ánh sáng lóng lánh chói mắt của đôi bông tay bạch kim dài ba phân.

Thỏi son đỏ thoa lên môi làm gương mặt Cheer thêm tươi tắn, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đến nỗi ánh nắng mai cũng ngại ngần khi đến gần cô. Cheer nhìn người trong gương bất giác cong khóe miệng, Cheer lắc đầu cảm thán "Chặc chặc... thật xinh đẹp!"

Tự luyến nặng rồi!

Cái người "xinh đẹp" ấy cuối cùng cũng thôi ngắm mình trong gương, rời khỏi phòng, Cheer chọn đôi giày 5 phân cùng màu với trang phục, xỏ vào chân và rời khỏi nhà.

Tầng 12 tòa nhà SunSine, tọa lạc trên đường NN trung tâm thành phố Y. Tòa nhà này thuộc sở hữu tư nhân của công ty CNY, đứng đầu bởi ông tổng Chat, tuy nhiên nghe nói ông ta hiện giờ đã lui về sau làm tham mưu để hai người con trai của của mình điều hành.

Nói là như vậy nhưng thực tế bọn họ cũng chỉ là thái tử chưa đăng cơ. Lại nghe nói, Chat còn hai người con gái, một người là người mẫu có tiếng, đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, người còn lại..... suốt ngần ấy năm cả giới truyền thông đều không có chút tin tức gì về người này. Hay tất cả chỉ là một lời đồn hoặc là người này không may đã mất từ bé, thông tin đến nay vẫn chưa được xác thực.

Tại sàn làm việc CN8, hôm nay người nào người nấy đều đi làm sớm, quần là áo lượt chỉnh chu đẹp đẽ không một nếp nhăn. Nam thì đầu tóc vuốt bóng lưỡng gió thổi không lay đi một sợi, nữ thì tô son đỏ chót, lông mi vuốt công vút như cái mái hiên có thể hứng được nước mưa. Tất cả nhân viên đều đang trong trạng thái khuẩn trương, háo hức.

Cũng dễ hiểu thôi, ngày đầu tiên gặp sếp mới ai cũng phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt với sếp để sau này dễ dàng trong công việc, chưa nói tới việc nếu được xếp chú ý còn có thể thăng quan phát tài.

Trong sự nôn nóng của mọi người thì....08:30 .... Vị sếp được mọi người mong ngóng ấy.... vẫn chưa xuất hiện. Người quan trọng thường hay không đúng giờ, luật bất thành văn rồi. Nói cách khác, thẳng thắng một chút, chính là làm màu -_-

Cheer cảm thấy oan ức.

Không như dự tính trong đầu là một sự hoàn hảo, một sự xuất hiện sáng ngời và đầy chuyên nghiệp thì ùn tắc giao thông đã khiến cô tới trễ. Đúng là ở đời thường nói trước thì bước không qua.

Tiêu tùng hình ảnh người sếp gương mẫu.

Thảm hại!

Lúc này, ở một căn phòng được kéo rèm che kín vì vậy từ bên ngoài không thể nhìn vào, và cái rèm này ít hi nào thấy mở ra. Ann ngồi trong phòng, vừa hớp một ngụm cà phê capuchino vị hazinut mình mới pha, tách nhẹ nhàng đặt xuống đĩa lót. Cô mở máy tính, đăng nhập vào hệ thống, kiểm tra mail đầu ngày.

Một vài mail công việc, trong đó còn một mail của phòng nhận sự gửi đến mục thư Thông Báo

-trong đây sẽ chứa những mail không quan trọng, theo đánh giá của Ann

- thư đó được gửi 3 ngày trước mà Ann vẫn chưa xem. Vì vậy cô mở thư lên xem sơ lược nội dung trước khi xóa nó đi. Nội dung thông báo:

"Vào lúc... ngày... tháng... năm.... sẽ có cuộc họp nội bộ ở phòng sự kiện để giới thiệu trưởng phòng mới, yêu cầu mọi người có mặt đầy đủ........"

Ann lẩm nhẩm trong miệng "không phải là sáng hôm nay sao?" Vậy rồi cô nhấn xóa mail đó đi, xoay ghế một vòng, sau đó bật chân đẩy ghế chạy về phía cửa sổ, vừa nói "coi như mình chưa đọc thấy thông báo đó vậy." Điều này đồng nghĩa là cô sẽ không tới.

Dù có trưởng phòng mới hay không có trưởng phòng mới cũng có liên quan gì tới cô đâu chứ, một nhân viên quèn như cô chỉ cần yên phận làm tốt công việc của mình là đủ, hơn nữa Ann còn cầu mong không ai chú ý tới cô lại càng tốt. Cứ coi cô như vô hình đi.

Bản chất chung của con người là muốn được trèo cao, muốn được chú ý, muốn trở thành trung tâm vũ trụ, còn cô thì không như vậy. Trong vô số những người trên địa cầu này ngày ngày đi làm đều vô hình chung chia ra làm hai nhóm:

-Nhóm thứ nhất: muốn tạo lập sự nghiệp vang danh rạng rỡ, chức cao nhà lớn đứng trên vạn người. Tiền muôn bạc vạn.

-Nhóm thứ hai: an phận thủ thường sống cuộc sống không tranh giành bon chen. Cuối tháng nhận lương, cơm ngày ba bữa.

Ann xác nhận mình thuộc nhóm thứ hai. Mà nhóm này có người nói họ là loại người không biết phấn đấu hoặc là không có năng lực gì cho nên có muốn trèo cũng không nỗi. Nghĩ ra thì cũng đúng. Nhưng mỗi người mỗi chí hướng, làm sao bắt người này có suy nghĩ giống người kia được, không biết phấn đấu thì đã sao, chỉ cần một đời an nhàn không tranh giành đấu đá thì với Ann đó là cuộc sống cô mong cầu.

Bỏ cuộc họp qua một bên, Ann ngẩng ngơ nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ, mây trời trôi lãng đãng muôn hình vạn trạng. Bên dưới khung cửa sổ một chậu sen đá thuộc dòng Monroe đang phơi mình dưới nắng, tắm táp những đợt nắng vàng như mật ong lại ấm áp như một chén trà chiều, chờ ngày đủ nắng sẽ khoát lên mình chiếc áo hồng phấn điệu đà.

Nếu bắt phải chọn lựa thì chẳng thà ngồi nhìn mây bay thơ thẩn cả ngày Ann cũng không chán, chứ còn bắt cô tham gia những cuộc họp hội vô bổ và ồn ào thì dù chỉ 15 phút thôi cô cũng đau đầu và buồn chán kinh khủng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!