Chương 44: Anh thua rồi

Gió lại bắt đầu nổi lên. Tóc Kỳ Vân bị thổi bay che bớt một phần khuôn mặt. Cơn gió mang theo những hạt bụi li ti bay trúng vào mắt Kỳ Vân. Cô xoay người tránh đi. Trong chớp mắt cô thấy bóng người đằng xa.

Là Trần Kha Nghị sao? Chân cô không tự chủ bước theo, cô muốn nhìn rõ hơn nhưng đáng tiếc, mắt cay xè khiến cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Dùng tay dụi đi. Đến khi cô mở mắt ra thì làm gì còn ai nữa.

Đúng là anh ở đây hay đây chỉ là ảo giác của cô?

Gia Kiệt thấy Kỳ Vân nhìn chăm chăm vào một hướng không rời anh hỏi: "Em nhìn gì vậy?"

Kỳ vân trở nên gấp gáp hỏi: "Anh có nhìn thấy ai ở đằng kia không?"

Gia Kiệt nhìn về phía Kỳ Vân chỉ, vừa rồi anh cũng quay qua nhưng làm gì có ai đâu. Mà Kỳ Vân làm sao lại để ý như vậy. Đây là khu vực công cộng có người đi qua cũng rất bình thường.

Anh lắc đầu: "Không nhìn thấy." Anh nhìn sâu vào mắt Kỳ Vân. Cảm giác như cô đang mong đợi hay luyến tiếc điều gì. Lúc anh đến đây nhìn dáng vẻ có phần cô đơn của cô, anh không nghĩ nhiều, có lẽ là do cảnh vật ảnh hưởng đến tâm trạng nên anh không để ý, nhưng bây giờ anh cảm thấy đang có việc gì đó khiến cô phiền muộn.

Là do cô nhìn nhầm rồi. Khi "ảo giác" xuất hiện cô còn đang hy vọng. Kỳ Vân nặng nề gật đầu chấp nhận sự thật.

"Em sao vậy nhìn em không ổn?"

Cô hơi cúi xuống không nhìn Gia Kiệt: "Em không sao."

Kỳ Vân cố gắng duy trì vẻ mặt tự nhiên: "Mà sao anh lại đến trường đại học A?"

Thấy Kỳ Vân không muốn nhắc tới, Gia Kiệt cũng không hỏi sâu thêm. Anh nhanh chóng dời sang đề tài mới làm cô quên đi chuyện trong lòng, anh cười nhìn cô: "Em đoán đi." Anh tỏ ra bí mật làm cô tò mò.

Cô lắc đầu. Không đoán được.

Cơn gió vừa qua đi. Nắng bắt đầu lên. Ánh nắng càng ngày càng gắt báo hiệu bây giờ đã là giữa trưa. Mà nơi hai người đang đứng vừa vặn bị nắng chiếu vào đến khó chịu.

Kỳ Vân và Gia Kiệt nói chuyện cũng khá lâu đến nổi quên mất thời gian. Bây giờ nhìn trời nóng như vậy mới nhớ đến đã trễ.

"Đói bụng không em, đi ăn rồi anh sẽ kể cho nghe." Gia Kiệt cảm thấy nếu cứ đứng đây nói chuyện thì không ổn một chút nào.

Kỳ Vân nhìn đồng hồ. Gần mười hai giờ trưa. Cô cũng thấy hơi đói: "Chúng ta đi ăn rồi nói chuyện tiếp."

"Khoan đã chiều nay em có bận gì không?" Gia Kiệt chợt nhớ đến một vấn đề liền ngừng lại hỏi.

Chiều nay Kỳ Vân không có việc gì gấp gáp phải giải quyết, bản báo cáo còn một vài chỗ cần sửa, nhưng là vấn đề nhỏ hôm khác làm cũng được.

"Cũng không bận lắm, có việc gì vậy anh?" Chắc anh Gia Kiệt cần cô giúp việc gì nên mới hỏi như vậy.

"Anh vừa chuyển nhà, vật dụng trong nhà còn thiếu rất nhiều, có nhiều thứ không rành nên muốn hỏi em có thể đi mua sắm với anh không?"

"Được, nhưng em phải xin phép thầy hướng dẫn đã." Nhắc tới Trần Kha Nghị cô lại đau đầu. Cô bỏ đi không xin phép, giờ lại xin nghỉ chiều nay không biết thầy ấy có đồng ý không. Mặc kệ cứ xin rồi tính tiếp.

"Nếu em bận thì hôm khác cũng được." Gia Kiệt sợ làm cô khó xử.

"Không sao để em xin!"

"Vậy được, anh đợi em xin nghỉ rồi mình đi ăn cơm."

Gia Kiệt đi loanh quanh vòng trường chờ đợi trong khi đó Kỳ Vân đi về thẳng văn phòng.

Về đến văn phòng, Kỳ Vân nhìn thấy Trần Kha Nghị đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không ổn. Tựa như có một áp lực vô hình khiến tim cô đập thình thịch không ngừng. Lúc gọi điện thoại còn vui vẻ lắm mà. Sao bây giờ lại bày ra bộ mặt đáng sợ thế này. Đâu ai làm gì anh đâu. Giận dỗi với người yêu rồi sao? Nhưng lại trưng vẻ mặt đó ra cho cô xem.

Kỳ Vân rùng mình. Tốt nhất là nhanh chóng xin nghỉ rồi chuồng khỏi đây. Nguyên một buổi chiều nếu sống trong không khí như vậy cô sẽ căng thẳng đến chết mất.

Thực sự không muốn.

Anh Gia Kiệt rủ thật đúng lúc. Mà nếu không rủ cô cũng sẽ tìm cớ xin nghỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!