Xa rời ba mẹ Kỳ Vân có chút không đành. Nhưng biết sao giờ, lớn rồi vẫn phải đi xa gia đình đi xây dựng tương lai cho chính bản thân mình.
Lúc ở thành phố Z cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, mọi thứ rất áp lực, không khí ngộp ngạt, Kỳ Vân lúc nào cũng phải ở tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ngụy trang cho mình lớp bọc kiên cường.
Hồi bé mong trưởng thành sớm, được tự do làm điều mình muốn, bây giờ đạt ước nguyện rồi, thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của ba mẹ, mới thấy mọi thứ không phải toàn màu hồng như mình tưởng tượng, nghĩ lại lúc nhỏ vẫn là vô tư thoải mái nhất, bây thèm được một lần trở lại là điều không thể.
Vẫn là ở nhà mình là thoải mái nhất. Cái cảm giác về nhà rồi luyến tiếc chỉ có ai đi xa trở về mới hiểu.
Về nhà thời gian trôi thật nhanh. Kỳ Vân đi, mẹ cô còn nhét theo cả mớ đồ ăn ở quê, bảo cô đem theo ăn dần, còn dặn dò đừng quá tiết kiệm mà nhịn đói không tốt cho sức khỏe.
Kỳ Vân à mạnh mẽ lên! cô phải nhanh chóng thành công trước tốc độ già đi của ba mẹ.
Cũng may cô đã xác định được con đường phía trước mình phải đi như thế nào, bây giờ chỉ cần nổ lực để trở thành giáo viên là được.
Còn nữa, có một việc cô đang muốn trốn tránh đó là đối mặt với giáo sư Trần như thế nào, cuộc gọi lần trước chắc là anh không để ý đâu phải không?
Kỳ Vân về đến phòng lúc bảy giờ tối, nghỉ một đêm, tinh thần khá thoải mái. Hôm nay cô đặc biệt dậy sớm, còn gói theo ít quà mẹ cô đưa, cô sẽ biếu "giáo sư Trần nhà cô", cũng nên nịnh bợ anh một chút để dễ sống sót.
Nghĩ đến Trần Kha Nghị Kỳ Vân lại toát mồ hôi. Cô gõ cửa. Nhận được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào.
Trần Kha Nghị đang nhâm nhi tách cà phê, bây giờ còn sớm chưa đến giờ làm vì vậy anh còn thời gian hưởng thụ không gian riêng tư của mình.
"Hình như em quấy rầy thầy hơi sớm." Kỳ Vân dè dặt hỏi, phá hỏng tâm trạng của Trần Kha Nghị không biết tội của cô có nặng hơn không?
Kỳ Vân cúi đầu định ra ngoài một lát rồi quay lại, chỉ trách cô phấn khích quá không để ý bây giờ còn sớm. Tại sao lại quên xem đồng hồ chứ phá hỏng không gian riêng tư của thầy Trần lại cộng thêm một tội.
"Tôi cho em ra chưa?" Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân đã trốn gần đến cửa, đặt tách cà phê xuống hướng thẳng đến người có ý định bỏ chạy nói.
Giọng nói này hôm nay sao đáng sợ vậy, Kỳ Vân bi thương quay ngược trở lại.
"Thầy Trần buổi sáng tốt lành." Kỳ Vân cười nói.
Trần Kha Nghị môi mỏng hờ hơi nhếch lên: "Đã sớm bị em phá hỏng." Trực tiếp định tội cô.
Hôm nay anh cố tình đến sớm đợi cô xuất hiện. Không ngờ cô đến sớm hơn anh dự định. Tốt lắm nhanh chóng tính sổ.
"Em xin lỗi!" Ngoài câu này ra cô không biết phải nói gì. Đứng trước người này, cô lúc nào cũng trong tình trạng rối loạn.
"Đi hẹn hò vui không?" Anh nhìn cô gái đang cúi mặt kia nói tiếp: "À, nhìn sắc mặt xem ra không tồi."
Kỳ Vân nắm chặt tay, tâm trạng bí bách, sao lúc nào cũng nói châm chọc cô vậy, ai đi hẹn hò chứ, anh còn chưa "đổ" thì cô hẹn hò với ai?
Chắc có lẽ anh nghe cuộc đối thoại với anh Khả Uy mà hiểu lầm. Nếu ai không biết nhìn vào cũng sẽ thấy rất giống.
"A, không như thầy nghĩ đâu, em gặp người quen đột xuất, sau đó điện thoại hết pin, lúc về em có gọi cho thầy mà không được." Kỳ Vân tại sao lại nghĩ ra lý do dỡ tệ như vậy, mặc kệ lỡ rồi, cô đã giải thích, tin hay không là tùy anh.
"Sao tôi không thấy cuộc gọi nhỡ?"
Điện thoại của Trần Kha Nghị đã sớm bị ném vào tường một đi không trở lại, thì làm gì anh nhận được cuộc gọi nhỡ nào. Chỉ là muốn quan sát biểu hiện xem cô có thật sự quan tâm anh hay không.
"Vấn đề này chắc do đường truyền, thật sự em có gọi..." Cô có gọi mới lạ, thuyết phục cũng phải có bằng chứng chứ, nhưng mà làm gì có cuộc gọi nào, Kỳ Vân thầm gào thét trong lòng bây giờ phải làm sao? Huhu mẹ ơi cứu con với.
"Mẹ!" "quà!" Có cách rồi. Lần trước nhờ đổi đề tài cô dời được sự chú ý của mẹ sang chuyện khác. Hy vọng lần này cũng may mắn như vậy.
"Thầy, đây là mẹ em đặc biệt bảo em đem biếu thầy, sau khi em kể được thầy hướng dẫn, mẹ nói nhất định phải gửi lời cảm ơn của mẹ đến thầy, mong thầy chỉ bảo em nhiều điều, em trẻ người non dạ còn nhiều thiếu sót mong thầy bỏ qua, à còn nói hôm nào mời thầy đến nhà dùng cơm cảm ơn."
Kỳ Vân cô gái này cũng quá lanh lẹ đi, lời mẹ cô nói câu nào là của mẹ câu nào là của cô. Bảo anh bỏ qua thiếu sót của cô, chẳng phải là ám chỉ chuyện này, nếu anh còn chấp nhất nữa thì chẳng khác nào nói anh so đo với "con nít", không nể mặt phụ huynh.
Coi như đủ chiều sâu. Được rồi anh sẽ không so đo!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!