Kỳ Vân gõ cửa ba tiếng, đợi một lát bên trong vẫn im lặng. Cô đành mím chặt môi đẩy cửa bước vào. Dù sao hôm nay sống chết gì cũng phải bước vào. Đánh liều một phen vậy.
Trần Kha Nghị rõ ràng là đang ngồi ở bên trong cô gõ không lẽ không nghe? Còn không thèm lên tiếng.
Ngoài trời đang nắng gắt vậy mà sau cánh cửa này cô lại thấy nhiệt độ hạ xuống thật thấp, không khí lạnh phả vào người lạnh ngắt.
Kỳ Vân muốn bùng nổ, anh lên tiếng mời cô vào sẽ chết sao? Làm cô gõ cửa sưng hết tay. Cô hít thật sâu. Phải bình tĩnh. Ai biểu bây giờ số phận của cô là nhất định phải nịnh bợ người này sống qua ngày chứ. Anh ở thế chủ động, còn cô ở thế bị động cũng không thể làm gì khác được. Toàn bộ điểm quá trình của cô, chính xác là "đậu" "rớt" do người này quyết định.
Kỳ Vân theo đúng nghi thức đầu tiên bước vào là cúi chào Trần Kha Nghị, anh vẫn không ngẩng đầu lên, đang tập trung nhìn tập hồ sơ trên bàn, cứ như cô không hề tồn tại vậy. Thái độ thờ ơ này của anh cô sớm được trải nghiệm rồi, cho nên cảm thấy đây là chuyện bình thường như cơm bữa.
Kỳ Vân nhẫn nại chờ đợi. Đến khi cô sắp chịu không nổi định lên tiếng trước. Trần Kha Nghị mới gấp tập hồ sơ lại nhìn vào Kỳ Vân cười như không cười: "Tôi nên gọi em là Anh Thu hay Kỳ Vân đây?" Anh làm bộ dạng như bừng tỉnh ra một vấn đề quan trọng "À!" lên một tiếng: "Là Kỳ Vân trường đại học T, khoa R phải không? Hửm?"
Trần Kha Nghị, anh muốn mắng cứ mắng, muốn nói cứ nói thẳng tại sao nở nụ cười lạnh lẽo như vậy, còn ánh mắt lạnh thấu xương nữa chứ, Kỳ Vân bất giác rùng mình.
Nhất định phải bình tĩnh ứng phó.
"Dạ em chào thầy em xin được giới thiệu lại em là Kỳ Vân trường đại học T, khoa R." Cô lặp lại lời vừa rồi của Trần Kha Nghị. "Đến đây làm giảng viên thực tập, rất vinh hạnh được làm học trò của thầy mong sau này được thầy tận tình chỉ dạy, em nhất định sẽ chăm chỉ." Bộ mặt như không có gì xảy ra, cô và anh là người xa lạ, đây là lần đầ họ gặp mặt. Hơn nữa cô và cô gái Anh Thu* kia không hề liên quan tới nhau.
Một lời nói phủi bỏ sạch sẽ mọi chuyện.
Cô gái này quên cũng nhanh quá đó. Nhưng còn anh không dễ quên. Anh cứ nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, không di chuyển cũng không lên tiếng.
Không khí ở đây sao bí bách quá. Kỳ Vân biết lời nói của cô chẳng đáng tin chút nào, đến cô còn chẳng cảm nhận được tính chân thực trong chính lời nói của mình mà. Nhưng biết làm sao được! Cô đến đây không hề chuẩn bị trước.
Trần Kha Nghị im lặng một hồi thật lâu mới nhướng mày tiếp tục cười nhẹ nói: "Vậy sao?" Người này ngày nào cũng có một bộ dạng nhưng hôm nay sao thích cười như vậy.
"Tôi hoài nghi phẩm chất đạo đức và tính trung thực của em, không biết có nên báo sự thật này cho trưởng khoa, à không thầy hiệu trưởng hay không?" Phối hợp với lời nói, Trần Kha Nghị đẩy ghế đứng dậy.
Kỳ Vân từ đầu đứng cách xa Trần Kha Nghị một đoạn, hận không thể rời khỏi đây, thấy anh đứng dậy, gấp gáp "liều mạng" mặt dày lao đến ôm cánh tay Trần Kha Nghị kéo anh ngồi xuống ghế.
Mà Trần Kha Nghị cũng rất phối hợp, anh không dùng sức, tùy tiện để Kỳ Vân mặc sức kéo mình. Hay nói cách khác anh không có ý định rời đi.
Trần Kha Nghị anh còn chiêu gì cứ dỡ ra hết đi, Kỳ Vân cô sẽ tiếp hết.
Trần Kha Nghị nhìn xuống cánh tay bị Kỳ Vân giữ chặt, Kỳ Vân mới nhận ra mình hơi thất thố vội buông ra.
"Bây giờ giải thích đi!"
Kỳ Vân thường ngày mày rất thông minh lanh lẹ mà. Mau suy nghĩ đi, làm sao phải vừa hợp lý vừa tự nhiên.
"Chuyện là vầy, em biết được trường mở đợt đợt tuyển chọn giảng viên, mà còn được thực tập ở đây. Nên em muốn đến tìm hiểu trước tình hình, à không là đến tập thích nghi trước với môi trường." Trong lúc nguy kịch nhất cô lại nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Cô âm thầm khen ngợi chính mình.
"Tiếp tục." Trần Kha Nghị nhìn Kỳ Vân bằng ánh mắt sắc bén. Nghĩ vậy là xong rồi sao?
"Thầy cũng biết, em có một đứa em họ, là cô gái thầy gặp ở phòng y tế đó, qua lời của em ấy em biết được danh tiếng của thầy, từng đi du học về, kiến thức chuyên môn sâu rộng, cách giảng dạy rất đặc biệt, làm cho người khác dễ tiếp thu, được nhiều sinh viên yêu mến, nên em rất muốn đến học tập kinh nghiệm từ thầy."
Kỳ Vân mặt không đổi sắc, nhìn Trần Kha Nghị trôi chảy nói. Trông vô cùng tự nhiên. Câu chuyện của cô rất "hay" vì có thật giả đan xen, khéo léo mà nịnh nọt anh là người tài giỏi. Ánh mắt cô còn toát ra vẻ "Trần Kha Nghị thầy là thần tượng của em."
"Tôi khi nào lại được xem trọng như vậy? Còn tên Anh Thu nên nói thế nào đây?"
"Vì Anh Thu học trường này, nên lấy cái tên này sẽ không dễ phát hiện, nếu lỡ thầy biết nhất định sẽ không cho em theo học ở đây nữa." Mắt cô ngấn nước trở nên long lanh, mũi sụt sùi hết sức đáng thương: "Em biết thầy công tư phân minh nên sẽ không chấp nhất lỗi lầm nhỏ trước đây của em đâu phải không?"
Trần Kha Nghị im lặng.
Kỳ Vân nuốt nước bọt. Đã nói rát họng rồi có thể tha cho cô không? Cô hết chiêu để sử dụng rồi. Ngàn vạn lần đừng làm khó cô nữa, cô chống đỡ không nổi nữa đâu!
Kỳ Vân nuốt nước bọt nói, một tay giơ lên cam kết: "Em cam đoan sẽ không có lần sau."
"Giữ lại để xem xét." Trần Kha Nghị vẫn thích tiết kiệm lời, chỉ nói đúng mấy câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!