Mọi người đã tập trung hết ở ngoài chuẩn bị cho những giai đoạn cuối cùng của cuộc thi, thắng thua đã rõ. Tiếp theo sẽ đến phần trao giải, Kỳ Vân nhìn đám đông phía xa một lần, nắm chặt tay, cắn răng chạy vào rừng. Có hơi sợ nhưng cô vẫn cắn răng đi vào, đó là điện thoại của cô, bao nhiêu hình ảnh kỹ niệm, còn có dữ liệu quan trọng nữa, không thể để mất được.
Cô vừa đi vừa phân biệt phương hướng. Bản đồ hiện tại cô không có trong tay, cô chỉ dựa vào trí nhớ và sự phán đoán của mình mà tìm đường. Khó khăn lắm mới đến được trạm thứ tư. Nhưng rậm rạp thế này biết tìm ở đâu đây.
Trong lòng vô cùng gấp gáp!
Kỳ Vân chỉ còn cách vạch từng bụi cây, cố gắng không bỏ sót chỗ nào. Nhiều cành cây nhọn đâm vào tay cô cũng cố chịu đựng bây giờ phải nhanh chóng tìm được điện thoại rồi quay về trước khi trời tối.
Sắc trời dần chuyển sang một màu đen, Kỳ Vân nhìn lên, áng chừng khoảng gần một tiếng nữa sẽ tối hẳn, cô thầm nghĩ không ổn, nhưng điện thoại vẫn chưa tìm ra khiến cô sốt ruột.
"A...!"
Kỳ Vân kêu lên một tiếng, đúng là càng rối thì càng không làm được gì. Vì bước quá vội cô vấp hòn đá té ngã xuống đất. Tay cô vô tình chạm trúng bụi gai, máu tươi từng giọt chảy ra thấm ướt cả màu xanh của lá, nhưng mà hình như cô sờ phải vật gì cứng cứng.
Nén đau đớn Kỳ Vân ngồi dậy nhìn, là điện thoại của cô, chính vì rớt vào bụi gai nên cho dù lúc nảy cố tìm thế nào cũng không thấy. Cuối cùng ông trời cũng giúp cô. Thật là "trong cái rủi có cái may."
Nhưng sau khi tìm được điện thoại vấn đề lớn nhất lúc này là chân cô hình như bị trật rồi, cố cử động nhưng đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh. Mà trời thì đã mờ tối, cảnh vật cũng nhìn không rõ nữa rồi.
Bây giờ phải làm sao. Có một sự hoảng sợ đang lấn áp cô. Không được nhất định phải bình tĩnh tìm cách.
Kỳ Vân mày không được sợ! Nhất định phải tìm được cách.
Cô bật nguồn điện thoại, màn hình phát sáng vẫn chưa có hư, có lẽ vẫn còn hy vọng, cô bấm số điện thoại hỗ trợ trong đoàn hồi sáng cô có lưu lại. Thầm nghĩ bây giờ thật có ích, nhưng mà đáng tiếc vì ở trong rừng nên sóng rất yếu chập chờn trong trạng thái đang kết nối, kết quả là đợi mãi vẫn không thể gọi được.
Thử nhiều lần kết quả vẫn là không thể kết nối.
Kỳ Vân cố hết sức đứng dậy nhưng không được, chân cô nhấc không lên, chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này hay sao? Cô không muốn, ở đây trời tối thật là đáng sợ. Cô cũng không dám gọi nữa, pin còn lại rất ít phải để dành phòng khi bất trắc.
Trò chơi kết thúc đã lâu, sinh viên bắt đầu tụ tập lại thành từng nhóm ăn tối, xôn xao bàn tán về cuộc đua vừa qua.
Trần Kha Nghị lúc chiều khi anh lên trao giải ba cho đội của Kỳ Vân, không thấy cô, bây giờ đến giờ ăn tối cũng không thấy cô xuất hiện. Rốt cục cô đang ở đâu? Tự dưng trong lòng Trần Kha Nghị có dự cảm không lành khiến anh vô cùng lo lắng.
Trần Kha Nghị nhanh chóng tiến về phía đội của Kỳ Vân đang ngồi ăn cơm hỏi: "Các em có thấy Anh Thu ở đâu không?"
Cả nhóm bị hỏi bất ngờ, bắt đầu chậm chạp suy nghĩ. Rõ ràng nhóm đông như vậy, lúc tham gia trò chơi còn ai để ý ai nữa.
"Là bạn sinh viên mặc áo đỏ." Anh sốt ruột bổ sung thêm.
"Hình như lúc đến trạm thứ năm em thấy cô ấy quay lại hướng vào rừng, sau đó không thấy nữa." Nói tên Anh Thu thì không có ấn tượng nhưng về màu sắc áo, hôm nay Kỳ Vân mặc áo màu đỏ nổi bật, nên cũng để lại chút ấn tượng với cô sinh viên này, lúc chiều cô ấy có thấy Kỳ Vân quay đi nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ là nhìn thoáng qua sau khi nhìn lại liền không thấy đâu. Đây chỉ là suy đoán cô ấy không dám chắc chắn.
Trần Kha Nghị thầm mắng: "chết tiệt!" Vẻ mặt anh lộ rõ sự bất an kèm tức giận, anh lấy đen pin rồi chạy nhanh về phía bìa rừng.
Trời tối như vậy nếu quả thực cô còn ở trong rừng thì rất nguy hiểm. Anh phải nhanh chóng tìm được cô.
"Anh Thu em ở đâu?" Vừa đi Trần Kha Nghị vừa gọi lớn. Vì lúc chiều anh không theo vào rừng, nên cũng không nắm rõ đường đi, mà các ký hiệu chỉ đường buổi tối muốn phân biệt không phải là chuyện dễ.
Đường đi gập ghềnh lại ẩm ướt, khó khăn lắm anh mới đến được trạm thứ tư.
Kỳ Vân đến giờ cô vẫn ngồi im một chỗ, co ro một góc, không phải là cô không muốn đi mà là nhấc chân lên không được. Môi bị cô cắn đến trắng bệch, cô cố gắng bật đèn điện thoại giơ liên tục lên hy vọng mọi người không thấy cô sẽ đi tìm, thấy được ánh sáng sẽ chú ý đến chỗ này. Tuy nhiên đông như vậy không biết có ai để ý cô vắng mặt ở đó hay không.
Mà điện thoại cũng sắp hết pin rồi.
Kỳ Vân rơi vào trạng thái vô cùng tuyệt vọng! Nước mắt chảy ra không ngừng, lại đói lả người. Rất mệt mỏi.
Trần Kha Nghị nhìn thấy ánh đèn chớp sáng, nhanh chóng rọi đèn chạy lại.
"Anh Thu có phải là em không?" Anh kêu lớn.
Kỳ Vân nghe thấy tiếng gọi mình, mừng đến phát khóc vậy là được cứu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!